Lâm Ngọc Châu ngay cả loại việc này chính là lỗi của nàng nhưng nàng làm như thôi miên mọi người sai nhất định là đối phương mà không phải nàng. Vô luận bát kỳ kẻ nào nhìn nhan sắc khuynh thành lại mang theo vẻ bi thương đều tực giác nghe theo lời nàng.
Nhưng Lâm Tịch Cận hơi nâng cằm, ánh mắt hạ xuống có vài phần vô tội cùng nghi hoặc, " Đại tỷ, tỷ đang nói gì ?"
Ánh mắt Lâm Ngọc Châu hiện lên tia sắc bén, trên mặt nàng lại giống như bị ủy khuất thật lớn lại miễng cưỡng lộ ra tươi cười :" Không có gì, có lẽ ngươi thật sự là nghe không hiểu, bất quá ta muốn nói cho ngươi, Tứ đệ, có một số việc có chút không như mong muốn, nếu chuyện như vậy phát sinh lần nữa ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, nếu Tứ hoàng tử điện hạ biết được ngươi là hạng người gì thì hắn còn để ý ngươi sao ?"
Lâm Ngọc Châu nói xong mới cùng nha hoàn rời đi. Lâm Tịch Cận nhìn bóng dáng nàng cũng không thèm để ý.
Trong thư phòng, Lâm Thương Hải đã muốn nổi giận.
Lâm Tịch Cận mới vừa bước vào thư phòng nửa bước, Lâm Thương Hải liền đem đồ trên bàn ném qua, cũng may người cậu nhỏ nhẹ lại sớm có chuẩn bị nên nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát. Khó khăn lắm mới tránh được , ánh mắt nhìn thẳng Lâm Thương Hải, miệng lại nhẹ nhàng phun ra mang theo chút ủy khuất trong lời nói :" Phụ thân, vì sao ?"
Lâm Thương Hải trầm giọng quát lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783122/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.