Chương trước
Chương sau
" Như thế nào giống ?" sắc mặt Lâm Ngọc Châu cứng ngắc che dấu sự xấu hổ.
Nàng tối hôm qua dã cùng phụ thân nói qua. Sau khi nàng nghe được biến pháp của Lâm Tịch Cận liền theo đuôi cậu tới thư phòng, sau đó theo như lời của cậu mà nói mà thuật lại với Lâm Thương Hải, nói ra chính mình nghĩ ra được. Lâm Thương Hải có chút giật mình, ông thật không ngờ một trai một gái lại nghĩ ra biện pháp giống nhau, nhưng là từ trước đến nay cảm thấy được đại nữ nhi tướng mạo cùng tàihoa dều xuất chúng hơn người, lần này ngay cả tiểu tứ cũng suy nghĩ biện pháp giống như thế, nhưng rõ ràng là có Hiền Vương trợ giúp chứ không phải chân chính tự mình suy nghĩ ra.
Ở trước mặt các hoàng tử có cơ hội biểu hiện tự nhiên sẽ tặng sự vinh quang này cho đại nữ nhi. Nghĩ đến đây vị phụ thân này thế nhưng lại cấp chủ ý viết ra trên giấy , mọi người cũng đều biết tứ thiếu gia Lâm Tịch Cận không biết viết nên việc cậu viết thao thao bất tuyệt là không thể nào.
Chính là Lâm Ngọc Châu thế nào cũng không ngờ sẽ xuất hiện loại tình huống này, thế nào mà nội dung của nàng cùng muội muội Lâm Ngọc Hồng giống nhau.
Lúc này, Lâm Ngọc Hồng không quan tâm trực tiếp hỏi :" Lâm Tịch Cận, đây là có chuyện gì ?"
Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, phản ứng chậm nửa nhịp mà chớp chớp con mắt :" A?"
Lâm Ngọc Hồng lập tức lấy bản tự mình viết trong tay Đại hoàng tử lấy lại, nếu không phải kiêng kị Hiền Vương, nàng thực hận không thể trực tiếp ném tới mặt Lâm Tịch Cận :" Ta hỏi ngươi đây là có chuyện gì ? Ngươi rõ ràng nói biện pháp này ngươi chỉ nói cho ta cùng phụ thân, sao Đại tỷ lại biết ? Hiện tại biến thành như vậy làm sao bây giờ ?"
Lâm Ngọc Hồng nói ra làm cho Lâm Ngọc Châu ý thức được không ổn, thời điểm Lâm Ngọc Hồng nói những lời này, Lâm Ngọc Châu đã muốn nắm hai ống tay áo nàng, hy vọng đầu óc Lâm Ngọc Hồng linh quang một chút, cái gì cũng không nói, nhưng Lâm Ngọc Hồng lại làm như không nhìn thấy, nổi giận đùng đùng đi ra nói, tựa hồ muốn xông lên đánh Lâm Tịch Cận,. nàng như thế nào cũng không chịu được Lâm Tịch Cận đùa giỡn với nàng.
Khi nàng giơ bàn tay lên thì nhớ lại lần trước nàng cũng làm như vậy nhưng lại bị tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm rống lên, nhất thời tỉnh táo lại, cũng bắt đầu có phản ứng quay đầu nhìn Lâm Ngọc Châu, thấy sắc mặt của nàng xấu hổ, hoàn toàn nhớ tới đây là chỗ nào đã muốn đứng ngốc một chỗ.
Tình cảnh như vậy làm cho nàng ý thức được chính mình làm xấu mặt.
Phát hiện ánh mắt của Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ nhìn nàng mang theo chút nghi hoặc cùng khinh miệt, khuôn mặt mỹ lệ của nàng vỡ vụn ra, bỗng nhiên lộ ra vài phần giận dữ, lửa giận thật lớn làm cho nàng lần nữa đã quên sự tồn tại của Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, như ác báo mà hướng Triệu Mặc Khiêm quát :" Tiện nhân, ngươi chờ đó, ta sẽ không để yên cho ngươi ".
Sắc mặt TRiệu Mặc Khiêm phát lạnh nhưng vẫn không động thủ mà ý vị thâm trường nhìn người ngồi bên cạnh vẻ mặt mờ mịt Lâm Tịch Cận.
Lâm Ngọc Hồng quay đầu đi ra ngoài, đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, chỉ sợ Lâm Tịch Cận không có lừa nàng, cạu hẳn sớm đã nói biện pháp này cho Lâm Thương Hải như vậy vì sao Đại tỷ biết ? Lâm Ngọc Hồng cho dù có ngốc nhưng lúc này cũng hiểu được sao lại thế này, nàng đột nhiên quay đầu trừng Lâm Ngọc Châu, bi thương cùng phẫn nộ nói :" Ta không nghĩ tới cha sao lại bất công như vậy ?"
Nói xong câu này, nàng phất tay áo không quay đầu mà ly khai Tùng đình uyển.
Nàng đi rồi, nhưng Lâm Ngọc Châu không thể đi vì nàng là nửa chủ nhân của Tùng đình uyển.
Phát hiện ba vị hoàng tử đều đang nhìn nàng, nàng vạn phần lúng túng, xấu hổ nói :" Ta cũng với Nhị muội thật là tâm linh tương thông, ta làm tỷ tỷ phải nhường nhị nàng, biện pháp này xem như là nàng nghĩ ra đi ".
Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần không khỏi cười lạnh :" Theo như nàng ấy nói, biện pháp này là do Tứ thiếu gia nghĩ ra ".
Lâm Ngọc Châu chỉ là vì mặt mũi của mình mới nói như thế, bị Triệu Thanh Thần không lưu mặt mũi cho nàng mà nói như vậy, trên mặt đã sớm nhịn không được, nói :" Vậy... Cho là biện pháp do Tứ đệ nghĩ ra đi ".
Lâm Tịch Cận lần đầu tiên nhìn thấy Đại tỷ luôn hào phòng chật vật như vậy, nhưng lại cảm giác phi thường thống khoái, ngẫm lại kiếp trước nàng đều là cao cao tại thượng, tùy ý nói mấy câu là làm cậu chật vật không chịu nổi.
Triệu Thế Vũ vào lúc này lại nói :" Dựa theo quy củ, Tứ thiếu gia là giao ra giấy trắng, hơn nữa vừa rồi chính hắn cũng nói không nghĩ ra biện pháp. Nói vậy Đai tiểu thư cùng Nhị tiểu thư là có hiểu lầm nhưng biện pháp của Đại tiểu thư viết ra rất dễ hiểu và dễ thực thi, cũng không biết có phải là trùng hơpk hay không, cho nên trong cục diện chính là Đại tiểu thư thắng ".
Hôm nay việc này coi như là hắn làm chủ, dù sao tất cả mọi người là vì hắn nghĩ ra biện pháp , hắn lúc này đem sự tình nghiêm trọng trở nên đơn giản hóa, vẫn như củ xem như Lâm Ngọc Châu thắng, cũng coi như miễng cưỡng cho qua.
Lâm Tịch Cận trong lòng cười lạnh, Triệu Thế Vũ vẫn là giống như kiếp trước, lúc nào cũng bảo hộ Lâm Ngọc Châu. Nhưng trãi qua nhiều chuyện như vậy, cậu liền hiểu được, bị Triệu Thế Vũ nhìn chằm chằm không phải là chuyện tốt, cái hắn gọi là yêu cùng trả giá, ở trong đầu đã sớm tính toán qua, hắn đối với Lâm Ngọc Châu như vậy đơn giản chính là nàng có mĩ mạo quốc sắc thiên hương, lại là trưởng nữ của phủ tướng quân, là nhi tử Lâm Thương Hải sủng ái nhất.
" Tứ thiếu gia, kết quả này ngài có gì không phục hay không ?" Triệu Thế Vũ cho rằng chính mình xử lý vô cùng thỏa đáng, chính là tượng trưng mà hỏi ý cậu một chút.
Lâm Tịch Cận vốn muốn gật đầu, lại chợt nhớ tới cái gì, cười cười quay đầu nhìn sang người bên cạnh TRiệu Mặc Khiêm :" Hiền Vương điện hạ, ngài cảm thấy được không ?"
Triệu Thế Vũ tràn đầy tự tin bỗng cứng đờ, hắn quả thật đem sát tinh này quên đi, sắc mặt thoạt không dễ nhìn.
Thần sắc Triệu Mặc Khiêm không hề dao động, ai cũng nhìn không ra y đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới nghe y thản nhiên nói :" Tùy Tịch nhi cao hứng là được rồi ".
Lâm Tịch Cận tươi cười, cũng không nói nhiều :" Ta phục ".
Ngay cả trong lòng có chứa nhiều không cam lòng nhưng Triệu Thế Vũ vẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm :" Một khi đã như vậy thì kỳ thạch nên đauw cho đại tiểu thư mới đúng. Cảm tạ Đại tiểu thư đã giải nổi lo cho ta ".
Thời điểm hai tay Lâm Ngọc Châu cầm ký thạch rốt cuộc cảm xúc xấu hổ vừa rồi đi ra, dù sao nàng tâm tư nhanh nhẹn, biết như vậy chuỵen này cũng không tạo thành đã kích gì, lúc này liền cười cười nói :" Cám ơn Nhị điện hạ vì Ngọc Châu nói lời công đạo. Kỳ thạch này cũng coi như trân quý, ta liền chuyển giao cho Nhị muội thì thế nào ?"
" Đã đưa cho ngươi thì ngươi xử lý thế nào cũng được ".
Lâm Ngọc Châu lúc này làm một động tác thi lễ hoàn mỹ :" Cám ơn Nhị điện hạ ".
Chuyện lần này, Lâm Ngọc Châu tràn ngập cảm kích với Triệu Thế Vũ, đồng thời cũng tràn ngập thất vọng với Triệu Thanh Thần cũng Triệu Mặc Khiêm. Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm hắn dù sao cũng bất ngôn bất tiếu huống chi y cùng Lâm Tịch Cận cũng có hôn ước nên không giúp nàng cũng là bình thường, nhưng Triệu Thanh Thần vì sao, nàng rất không phục , hắn mắt thấy nàng gặp xấu hổ chẳng những không giúp nàng thậm chí còn giúp đỡ Lâm Tịch cận cùng nhau tràu phúng nàng. Dù như vậy, nàng cảm thấy là nàng không thể buông tay. Đúng vậy, không thể buông tay, bại trước ai cũng được nhưng không thể bại dưới tay của đại tiện nhân từ nhỏ sống ở viện người hầu được.
Mcặ kệ là Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần hay Tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm, nàng tóm lại sẽ bắt được một người.
Việc đã đến nước này, ở lại cũng vô ích, mị người nhất nhất cáo từ, Đại hiangf tử Triệu Thanh Thần rời đi thì Lâm Ngọc Châu u oán nhìn hắn một cái, cuối cùng thở dài nói :" Ngươi mặc dù đối với ta như thế, ta vãn đối ngươi quân tâm không rời, mấy ngày nữa là sinh thần Nhị muội, hy vọng Đại điện hạ có thể giá lâm ".
Triệu Thanh Thần nói :" Ta sẽ cố gắng, nếu ta cũng Quách lão sư rời đi thì sẽ không đến ".
Triệu Thế Vũ lại nói :" Sinh thần của Nhị tiểu thư nhất định sẽ rất náo nhiệt, ta nhất định sẽ đến góp vui ".
Mà Triệu Mặc Khiêm, Lâm Ngọc Châu chuẩn bị nhiều lý do thoái thác, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng y đã đi xa, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Trên đường trở lại viện, lâm Tịch Cận bị tyù tùng bên người Lâm Thương Hải ngăn lại :" Tứ thiếu gia, lão gia mời ngài đến thư phòng.
Lâm Tịch Cận đương nhiên biết vì cái gì thỉnh cậu đi, hiện tại chỉ nói :" Được ". Nói xong , cậu nhìn về phái người bên cạnh vẫn luôn im lặng Triệu Mặc Khiêm, ý tứ không cần nói cũng biết.
Triệu Mặc Khiêm thản nhiên liếc mắt một cái, hừ một tiếng :"Ngươi có biết thư phòng của Lâm Thương Hải ở nơi nào ?"
Lâm Tịch Cận đương nhiên không biết, cậu cho tới bây giờ đều không có đi qua, liền thân thủ chỉ chỉ tùy tùng :" Ngươi đi trước dẫn đường ".
Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng, thật sauu nhìn cậu một cái, liền xoay người khonng quay đầu lại.
Lâm Tịch Cận im lặng, chớ không phải là cậu lý giải sai cái gì rồi sao ?
Tới thư phòng, nhìn đến Lâm Ngọc Châu đi từ trong thư phòng ra, ánh mắt hồng hồng, tăng thêm vài phần ủy khuất. Nàng tự nhiên cũng thấy Lâm Tịch Cận liền dừng lại theo dõi cậu, thẳng đến khi cậu đứng trước mặt :" Tứ đệ, lần trước là tuyển hoàng tử phi, đến chuyện lần này là do ngươi hãm hại ta cùng Nhị muội phải không, thật sự là không ngờ, Tứ đệ ngươi lớn như vậy rồi, hơn nữa trở nên thông minh, là ta vẫn luôn khinh thường ngươi ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.