Hiền vương lúc này cũng không nói, chỉ thảm nhiên ngồi ở chỗ kia uống rượu một mình. Lâm Tịch Cận nhất thời lui về chỗ của mình ngồi xuống, cũng không thèm nhắc lại. Chính là cân nhắc sự tình trong lòng một chút, từ khi Hiền vương bắt đầu xuất hiện, các hoàng tử không ai nói chuyện, cũng không hành lễ tiếp đón, quỷ dị khác thường. Bất quá theo như tình cảnh vừa rồi thì các vị hoàng tử rất kiêng kỵ Hiền vương. Đã là yến hội thì tất nhiên sẽ không thiếu một vài tiếc mục, lúc này liền tới những người hiến tài nghệ của mình. Người đầu tiên là nữ nhi của Niếp thượng thư đại nhân, Niếp Thiến Thiến, nàng mặc một y phục màu hồng nhạc, đai lưng đeo một khóa trường mệnh tinh xảo, trên cổ nàng mang thêm một vòng cổ hình trăng rằm , hai hàng lông mày tinh tế càng hiển nhiên thêm xinh đẹp. Nàng trước tiên hướng đến bốn vị hoàng tử hành lễ rồi mới bảo người khởi nhạc. Theo như tiết tấu nhạc, thân thể nàng bắt đầu giãn ra, động tác mềm nhẹ nổi bật, là một khúc " Dung hoa vũ". Thanh chiêu xem trọng lễ nghi, nhất là nữ tử, thế nhân càng xem trọng hơn, vì vậy đây là một triều đại nam quyền. Điệu múa này có nhiều động tác đối với nữ tử yêu cầu rất cao. Niếp Thiến Thiến quả nhiên cực khổ luyện tập, một điệu múa làm cho nàng bày ra được tất cả phong phạm của một nữ tử khuê các lại không mất đi vẻ đẹp nữ tử, điệu múa vừa xong, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan nghênh. Niếp Thiến Thiến mặt cười ửng đỏ, tự nhiên hào phóng hướng mọi người cảm tạ, lại quay về chỗ ngồi. Bên cạnh Niréo Thiến Thiến là nhi nữ Tương Nguyệt Quyên , tướng mạo nàng không bằng Niếp Thiến Thiến, môi rất mỏng, hai gò má nhô cao, vừa thấy liền cho người khác ấn tượng " Nàng hà khắc, khó gần" , trên thực tế nàng đúng là một người như vậy. Bởi vì phụ thân thuộc " Trung hoàng phái " , được hoàng đế coi trọng, nàng liền biết được chính mình tài trí hơn người. Lúc này, nàng nhìn Niếp Thiến Thiến vừa dựng ngón tay lên và nói :" Niếp tỷ tỷ đúng là chân chính hiểu lễ nghi, ngươi nhìn xem nữ tử Lâm gia, hành vi phóng đãng, hai nữ nhi thay nhau câu dẫn người khác, ngay cả thứ tử không được sủng ái cũng chạy đến mời rượu người khác, nói đến chuyện này, thật sự là dọa người ". Niếp Thiến Thiến giật mình một cái, không biết làm sao để trả lời, liền cười cười. Tương Nguyệt Quyên không cam lòng yếu thế, :" Đó cũng là do lỗi của chủ mẫu Lâm gia, trưởng nữ cũng thôi đi, nhìn thứ tử kia, chỉ cần hắn mang họ Lâm thì cũng nên hảo hảo mà dạy bảo ". Niếp Thiến Thiến chưa nói gì, liền nghe Lâm Ngọc Hồng nói :" Không biết tiểu thư phê bình trường bối là do ai dạy ?". Tương Nguyệt Quyên không phục, há miệng thở dốc, lại phát hiện ánh mắt Nhị hoàng tử đưa tới, nàng đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu, cười nói :" Lâm nhị tiểu thư, ta không muốn cùng ngươi cãi cọ, làm một tiểu thư khuê các, cho dù không cần mặt mũi cũng không nên làm mất mặt dòng họ". " Hừ!" Lâm Ngọc Hồng hừ một tiếng, nàng đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Nhị hoàng tử nhìn qua, bất quá nàng không muốn gả cho Nhị hoàng tử cho nên không cần để ý mắt nhìn của hắn, bởi vậy lạnh mi đối với Tương Nguyệt Quyên nói :" Diện mạo ngươi hà khắc, môi mỏng ít phúc , chính là lại có phong độ làm cho người ta ghê tởm". Tương Nguyệt Quyên biết dung mạo mình không xuất sắc nhưng không có ai dám đứng trước mặt nàng mà nói như vậy, lúc này lại bị người khác chỉ trích, nhất thời giận dữ, nhưng lại không có lập tức nói ra lời phản bác, mặt mũi bị nghẹn đến đỏ bừng. Niếp Thiến Thiến lúc này mới đi ra hòa giải :" Ngọc Hồng muội muội, nàng xem Tương tiểu thư là khách mà nhân nhượng cho nàng đi ". Trong lòng Tương Nguyệt Quyên một đoàn lửa giận, nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Tịch Cận cách đó không xa liền mắng :" Nhìn cái gì, tuổi còn nhỏ mà họ những thứ tác phong của đăng đồ tử, cũng không phải là thứ tốt gì ". Lâm Tịch Cận sửng sốt, y vừa rồi căn bản cái gì cũng không nhìn, chỉ là có chút sững sờ, đúng lúc quay đầu về hướng kia thôi, bất quá y cũng không vì chuyện này mà biện giải, cũng không muốn cùng nữ nhân này so đo, liền bình tĩnh xoay đầu, không thèm để ý tới. Lâm Ngọc Hồng thấy Tương Nguyệt Quyên không hề cãi lại, ngược lại mắng cái tên đáng ghét Lâm Tịch Cận kia, thêm vào đó được Niếp Thiến Thiến cho nàng một bậc thang, lúc này mới không tranh cãi nữa. Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ nhìn thấy một màn này thì âm thầm lắc đầu, kỳ thật không phải chỉ mình gã mà tất cả các hoàng tử khác cũng chú ý động tĩnh bên này, chính là Đại hoàng tử từ trước đến nay phong lưu phóng khoáng, thường xuyên lưu luyến các bụi hoa liền khi hắn nhìn thấy tình cảnh này liền vười cho qua, Bát hoàng tử thì tâm tính như tiểu hài nhi, hai đảo xuống, có chút phẫn nộ mà dời mắt, về phần Tứ hoàng tử.....Nhưng thật ra nhìn không chớp mắt. Lâm Tịch Cận đem tình cảnh ở đại sảnh nhìn qua một lượt liền cảm thấy Hiền vương rất lão thành ổn trọng, thật khó tưởng tượng hắn mới qua tuổi trưởng thành ba năm mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]