Tối nay, nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng, giống như một đóa sen, tại sơn trang Thanh Thủy này, càng có vẻ thoát tục thanh nhã, nhẹ nhàng mờ ảo.
Bên cạnh Tiêu Vũ còn có mấy người, ánh mắt Tần Hiên đảo qua, phát hiện toàn là người quen.
Lục Vân Phàm, Hà Vũ, Vương Hiểu……
Đây đều là học sinh cùng trường trung học với hắn, đặc biệt khi ánh mắt dừng trên người Lục Vân Phàm, ánh mắt Tần Hiên nổi lên một tia lạnh lẽo.
Kiếp trước, hắn cùng Lục Vân Phàm chính là người quen.
Lục Vân Phàm là người theo đuổi Tiêu Vũ lâu nhất, không chỉ vậy, bối cảnh của Lục Vân Phàm càng thâm hậu kinh người, cũng là nhân vật phong vân nhất của trường trung học, nghe nói bởi vì Lục vân Phàm mà ngay cả hiệu trưởng cũng bị đổi không dưới một lần.
Không ai biết lại lịch cụ thể của Lục Vân Phàm, nhưng mọi người đều biết, Lục Vân Phàm có thể bỏ xa Vương Giai Hào mấy con phố. Mà hắn, từ năm lớp mười, đã bắt đầu điên cuồng theo đuổi Tiêu Vũ, toàn bộ trường cấp ba không ai không biết.
Cũng từng có người muốn cùng Lục Vân Phàm cạnh tranh, kết quả ngày hôm sau, đã bị bức chuyển trường. Từ đó, Tiêu Vũ trở thành nhân vật cấm kỵ của Lục Vân Phàm, mặc dù Tiêu Vũ từ đầu đến giờ đều không để ý tới Lục Vân Phàm, nhưng Lục Vân
Phàm vẫn cứ theo đuổi không biết mệt.
Kiếp trước trong khoảng thời gian Tần Hiên thất hồn lạc phách bên, hắn cùng Tiêu Vũ hay qua lại, thường xuyên ở cùng nhau, không ít lần bị Lục Vân Phàm cảnh cáo. Thậm chí còn nhiều lần tìm người hung hăng giáo huấn hắn, khiến cho Tần Hiên sau này cũng không dám tới gần Tiêu Vũ nữa.
“Tần Hiên, sao cậu lại ở đây?” Hà Vũ trợn mắt, vô cùng giật mình.
Lần này nàng đến cùng Tiêu Vũ, không nghĩ lại gặp Tần Hiên ở chỗ này.
Tiêu Vũ chậm rãi đi qua, nàng đem kinh Phật mở ra, tờ giấy kia của Mục Tuyết Nhi xuất hiện trong tay nhỏ của nàng
“Lần trước, cậu quên cầm!”
Tần Hiên cười nhạt, xem như không thấy tờ giấy kia.
“Ngươi chỉ có một quyển kinh Phật này à?”
Trong trí nhớ kiếp trước, Tiêu Vũ từ đầu tới cuối cũng chỉ cầm một quyển kinh Phật này, xem cả trăm lần cũng không chán.
Tiêu Vũ hơi nhíu mày, cuối cùng đem tờ giấy kia của Mục Tuyết Nhi bỏ lại vào trong kinh Phật, nhẹ nhàng gật đầu: “Uh!”
Xa xa, Vương Hiểu nhìn Lục Vân Phàm, thấp giọng nói: “Kia không phải là Tần Hiên sao? Sao hắn lại có quan hệ với Tiêu Vũ? Tôi chưa từng thấy qua Tiêu Vũ sẽ chủ động đi tìm nam nhân khác, Vân Phàm, cậu cẩn thận một chút.
Lục Vân Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Hiên một cái, lãnh đạm cười nói: “Ngươi cảm thấy, hắn cũng xứng làm đối thủ của ta sao?”
Bên cạnh có một người hắc hắc cười nói: “Đương nhiên không xứng, nhưng không ai chống cự nổi một đứa mặt dày a! Lúc trước theo đuổi Mục Tuyết Nhi suốt hai năm, hiện tại mục Tuyết Nhi chuyển trường, nói không chừng tiểu tử này lại dời mục tiêu sang Tiêu Vũ.”
Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt Lục Vân Phàm, không để bụng nói: “Hắn nếu dám, ta sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận.”
……
“Ngày mai ta sẽ đem kinh Phật tặng cho ngươi.” Tần Hiên khẽ cười nói.
Trong lúc hắn tu bổ Lăng Thủy Bí Quyết cho Mạc Tranh Phong, cũng thuận tay sap chép xong kinh Phật, dù chỉ là kinh Phật bình thường nhất, nhưng trong đó ẩn chứa một công pháp Phật tu cấp thấp, nếu đọc quanh năm, có thể bước vào Phật đạo.
Tu Phật cùng tu Đạo không giống nhau, Phật gia xem trọng chính là tâm cảnh, tâm cảnh đi lên, tu vi cũng sẽ như nước chảy thành sông. Nữ tử như Tiêu Vũ, tu luyện Phật đạo là vừa vặn, đây cũng xem như là báo đáp của Tần Hiên đối với hành động kiếp trước của Tiêu Vũ.
Có thù với ta, có thù tất báo.
Có ân với ta, kết cỏ ngậm vành!
Hà Vũ đi đến cạnh Tiêu Vũ, vừa vặn nghe được lời Tần Hiên nói, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Tần Hiên, ngươi lại mạnh miệng? Ngươi biết Phật là cái gì sao? Còn có thể có kinh Phật?”
Nàng trong lòng có chút tức giận, vốn tưởng rằng Mục Tuyết Nhi chuyển trường, Tần Hiên có thể cải tà quy chính, chăm chỉ học hành,. Không nghĩ tới Tần Hiên vẫn là trước sau như một không làm việc đàng hoàng, ngược lại còn bắt đầu dây dưa với Tiêu Vũ.
Kinh Phật?
Đùa cái gì thế, nàng quen biết Tần Hiên hơn hai năm, cùng ở dưới một mái nhà, đừng nói Tần Hiên lúc nào xem qua kinh Phật, sách giáo khoa hắn còn chưa xem mấy lần.
Tiêu Vũ cũng cười thầm, nàng cũng không cho rằng Tần Hiên có kinh Phật gì. Chẳng qua, sự việc lúc trước ở Tụ Vân Hiên làm nàng ấn tượng sâu đậm, cũng chú ý Tần Hiên thêm một chút.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Hà Vũ, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Nàng có thể nhìn ra được, Hà Vũ không biết được bản lĩnh thực sự của Tần Hiên. Có thể làm lão đại Tĩnh Thủy Mạc Vân Long khom lưng uốn gối, sao có thể đơn giản?
Dù Mạc Vân Long trong mắt nàng cũng không là gì, nhưng ở Tĩnh Thủy, cũng tuyệt đối là người đứng đầu.
Tần Hiên nhìn thoáng qua Hà Vũ, cười nhạt nói: “Quả thật ta không hiểu Phật!”
Ngày xưa Tiên giới, chủ nhân của 3000 tịnh thổ đều phải cung kính gọi hắn một tiếng Thanh Đế, hắn cần gì hiểu Phật?
Hắn thậm chí đã tu đến Trường Sinh Đại Đạo, Vạn Cổ Trường Thanh chi đạo, chính là từ Tiên thành Thần chi đạo, cùng sánh vai với chư Thần viễn cổ, Phật đạo, sao có thể lọt vào mắt Thanh Đế Tần Trường Thanh hắn?
Phật? Ở trong mắt Thanh Đế hắn, có thể tính là cái gì?
Hà Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng kéo Tiêu Vũ lại, cười lạnh nói: “Tiêu Vũ, ngươi đừng để ý tới tên này, hắn chỉ biết cuồng vọng tự đại, muốn lấy kinh Phật để lấy lòng ngươi thôi.”
“Hắn không biết kinh Phật trong tay ngươi có giá trị thế nào, cũng không hiểu vì sao ngươi lại hướng tới kinh Phật, ngươi hà tất phải dây đưa cùng hắn.”
“Tiểu Vũ!”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng cười, muốn nói lại thôi.
Nàng biết, Hà Vũ luôn kiêu ngạo, lại là muội muội của Tần Hiên.
Huống chi chuyện Tần Hiên sống trong nhà nàng, cả trường đều biết, quan hệ giữa hai người như nước với lửa, ai ai cũng biết. Sự tình của hai người họ là việc nhà, nàng cũng không cần lắm miệng.
“Hừ, không lo học tập cho tốt, cả ngày chỉ biết lấy lòng nữ nhân, Tần Hiên, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.” Hà Vũ càng nói càng tức giận, nhưng trong lòng lại càng hận.
Tần Hiên sẽ không cùng Hà Vũ chấp nhặt, mặc dù Hà Vũ luôn chửi hắn, nhưng hắn hiểu rõ Hà Vũ chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ mà thôi.
Hắn nhẹ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt yên tĩnh.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn thâm thúy xa xưa, như những vì sao trên trời, phong thái uy nghiêm, coi thường tất cả chúng sinh trong thiên hạ.
“Cho dù ta không hiểu Phật, thì sao chứ? Phật trong mắt ta, cũng chỉ như một đóa phù vân.”
“Sao ta cần phải hiểu nó? Thế gian có hàng tỉ Phật, cũng không bằng một mình Tần Hiên ta..”
“Ta không hiểu Phật, nhưng lại biết Thiên!”
“Trời đất bao la, làm sao Phật hiểu được?”
Tần Hiên cười nhạt, hắn nhìn Tiêu Vũ: “Phật trong mắt ngươi, ta cần gì phải hiểu?”
Lời nói xong, Tiêu Vũ mắt dại ra, Hà Vũ càng là trợn mắt há mồm
Đến khi các nàng phản ứng lại, Tần Hiên vẫn ngồi tại chỗ, nở nụ cười nhàn nhạt, giống như khí thế vừa rồi chưa từng tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác.
“Ngươi…… Ngươi chỉ biết nói mạnh miệng.” Hà Vũ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Hiên.
Tiêu Vũ im lặng một hồi, nhìn Tần Hiên muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Phật, làm sao có thể so sánh với Trời?
Nội tâm nàng nổi bão, đối với Tần Hiên càng thêm tò mò, những lời này, người bình thường sao có thể nói được?
Tần Hiên nhẹ nhàng cười, hắn giơ ly rượu, lại lần nữa nhẹ nhấp một ngụm, thần sắc lãnh đạm.
Hàng tỉ vị Phật, so với Thanh Đế hắn, có thể tính là cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]