Chương trước
Chương sau
“Vân Phàm, bọn họ nói chuyện có phải quá lâu rồi không?” Vương Hiểu có chút khó chịu, đặc biệt khi nhìn về phía Tần Hiên ánh mắt càng thêm không tốt.

Hắn cũng là học sinh lớp 12, trong nhà có một người làm cục trưởng, lúc trước cũng từng theo đuổi Mục Tuyết Nhi, cuối cùng lại để tới tay tên Tần Hiên nghèo kiết xác này, làm hắn vô cùng bực bội.

Dù ai cũng biết được là bởi vì Mục Tuyết Nhi cùng Tiêu Vũ đánh cược. Nhưng vẫn khiến Vương Hiểu có ác cảm với Tần Hiên, vẫn luôn xem Tần Hiên không vừa mắt.

Lục Vân Phàm cũng hơi nhíu mày, hắn bước tới, ôn nhã cười: “Tiêu Vũ!”

Tiêu Vũ cau mày không để lại dấu vết, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì?”

Lục Vân Phàm cười nhạt, mắt nhìn Tần Hiên, nói: “Tần Hiên, ngươi làm sao vào được Thanh Thủy sơn trang? Không phải là lẻn vào chứ?”

Tiêu Vũ cùng Hà Vũ ngây ra, bỗng nhiên phản ứng lại.

Lần này chính là tụ hội của các đại thế gia ở Tĩnh Thủy, ngay cả những người giàu có quyền quý đều không có tư cách bước vào Thanh thủy sơn trang.

Tần Hiên, là vào bằng cách nào?

“Đúng vậy, Tần Hiên, sao cậu vào được nơi này?” Hà Vũ cũng rất kinh ngạc, nàng là đi cùng Tiêu Vũ, cho nên không chú ý tới vấn đề này.

Thanh Thủy sơn trang bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bên trong toàn là những đại nhân vật có thân phận cực kỳ tôn quý, Thanh Thủy sơn trang nếu có nửa điểm lơi lỏng, để người ngoài xông vào làm ảnh hưởng đến những đại nhân vật này, ngày hôm sau chắc Thanh Thủy sơn trang cũng phải đóng cửa

Một mình Tần Hiên làm sao vào được? Hắn không quyền không thế, điểm này Hà Vũ càng biết rõ.

Ánh mắt Tiêu Vũ dừng trên người Tần Hiên, cũng không khỏi trầm mặc.

Nàng cũng không cho rằng Tần Hiên sẽ đi vào với thân phận của mình, cho dù là Mạc Vân Long cũng không có tư cách tiến vào lần tụ tập này.

Nàng từng thấy qua thân thủ của Tần Hiên ở Tụ Vân Hiên, bằng vào thân thủ của Tần Hiên thân muốn vào trong Thanh Thủy sơn trang cũng không có vấn đề.

Chẳng lẽ, hắn thật là lẻn vào?

Tần Hiên cười nhạt, đối mặt với chất vấn của Lục Vân Phàm hắn cũng không để bụng.

“Có người mời ta tới.”

“Mời ngươi?”

Vương Hiểu cũng lại đây, giống như nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ.

Người nơi này đều có thân phận gì? Đây chính là thế gia, nghe nói lần tụ hội này, Mạc gia Đại lão thái gia cũng tự mình đến, đủ để chứng minh tầm quan trọng của lần tụ hội này cao quý cỡ nào.

Có người mời Tần Hiên? Tùy tiện một vị ở nơi này, cũng đều khiến cho Tần Hiên phải nhìn lên.

“Có người mời ngươi, ngươi đùa à, ngươi có biết những người tới đây đều là người nào không?” Vương Hiểu cười nhạo không thôi, “Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?”

Lục Vân Phàm cũng khẽ lắc đầu, cười nói: “Tần Hiên, nếu là ngươi lẻn vào, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn. Mọi người đều học cùng trường, đến lúc đó ngươi bị ném ra, mặt mũi chúng ta cũng khó coi.”

Hà Vũ cũng khẩn trương lên, Tần Hiên dù gì cũng coi như là ca ca của nàng, nếu như bị ném ra, mặt mũi nàng cũng mất hết

“Tần Hiên, rốt cuộc ngươivào bằng cách nào?” Hà Vũ khuôn mặt đỏ lên, “Đừng nói ngươi thật sự lẻn vào.”

Tần Hiên hờ hững liếc nhìn Lục Vân Phàm, cũng không thèm để ý, cầm một ly rượu đỏ lên nếm thử.



Le Pin, loại rượu được dịch là Lipeng trong tiếng Trung Quốc, có hương vị êm dịu, so với thương hiệu rượu vang đỏ lớn nhất thế giới, Romanee Conti, nó có vẻ kém tôn quý hơn một chút, nhưng đã rất hiếm có ở thành phố Tĩnh Thủy.

Một ly, phỏng chừng cũng phải mấy vạn.

Lục Vân Phàm nhìn thấy Tần Hiên dám làm lơ chính mình, sắc mặt dần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tần Hiên, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! ta là có ý tốt nhắc nhở ngươi, có vài chỗ, không phải ngươi có thể tới.”

Vương Hiểu càng cười lớn hơn, nói: “Vân Phàm, tâm địa ngươi quá tốt rồi, nếu là ta, đã sớm đem hắn ném văng ra ngoài!”

Ánh mắt Tần Hiên dừng trên người Vương Hiểu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Vương Hiểu cảm thấy thân thế run lên, một cổ khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong da thịt, nhịn không được lui về sau một bước, da gà đều nổi lên.

“Ngươi…… Ngươi dám trừng tôi?” Vương Hiểu chợt giận dữ, căng da đầu quát

Những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên này, xa xa một đám người thế gia lớn tuổi hơi nhíu mày.

“Lão Lục, đây là cháu trai anh? Hình như hắn đang cùng ai phát sinh mâu thuẫn.” Một ông lão tóc bạc phơ cười

Ở trước mặt hắn, một gã tóc hơi bạc, lão giả có chút phúc hậu chính là Lục lão gia tử của Tĩnh Thủy, Lục Trường Canh.

Lục Trường Canh cười nhạt: “Tuổi trẻ khí thịnh, có thể lý giải, nhớ trước đây ngươi với ta cũng không phải nháo đến long trời lở đất.”

Nhớ tới những năm tháng ngày xưa, Lư Tuyết Hải không khỏi thở dài một tiếng: “Đúng vậy, bất quá hiện tại, ta không so được với ngươi. Lục gia chiếm cứ hơn một nửa cổ phần của tập đoàn thương mại ở Tĩnh Thủy, ta hiện tại chỉ có thể ở nhà dưỡng lão.”

Lục Trường Canh không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói: “Lão Lư, lời này của ngươi mà để Đổng thị trưởng nghe được, đoán chừng sẽ đến quỳ gối trước mặt ngươi tự tát vào mặt mình. Những học trò đắc ý của ngươi, không phải quyền quý một phương, chính là cấp bậc thị trưởng, cục trưởng, nếu muốn đấu, cũng là ta không dám mới đúng.”

Lư Tuyết Hải cười, lắc đầu nói: “Vẫn là để tiểu Trương đi xem một chút đi.”

……

Tần Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ thưởng thức rượu đỏ, đám người Hà Vũ, Lục Vân Phàm, Vương Hiểu biểu tình một người so với một người càng thêm khó coi.

Bỗng nhiên, một bóng người bước nhanh đi tới.

“Giám đốc Trương!”

Vương Hiểu trước mắt sáng ngời, quay đầu nhìn phía Tần Hiên, cười lạnh liên tục.

Tần Hiên, để tôi nhìn xem cậu sẽ bị đuổi đi như thế nào.

Trương Lượng trên trán tiết ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn vội vàng đi lên trước, hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn không ngờ rằng một cuộc tụ họp quan trọng như vậy lại xảy ra phiền phức, thậm chí còn kinh động đến Lục gia cùng Lư gia lão gia tử

“Ta hoài nghi, là hắn lẻn tiến vào.”

Trương Lượng vừa đến, Vương Hiểu liền lập tức mở miệng.

“Vương Hiểu!” Hà Vũ có chút tức giận, hung hăng trừng mắt Vương Hiểu.

Nàng cũng không ngu ngốc, nhìn ra được là Vương Hiểu muốn trêu đùa Tần Hiên. Mặc kệ thế nào, Tần Hiên cũng là anh trai nàng cho dù tính tình xấu đến đâu, nàng cũng không muốn để cho người ngoài nhục nhã.



“Lẻn vào?”

Trương Lượng vừa nghe, mặt mũi trắng bệch.

Tụ hội hôm nay đại biểu cho cái gì, Trương Lượng sao không biết được, lại có người dám lẻn vào.

Nếu chuyện này kinh động đến các nhân vật lớn bên trong, hắn đoán chừng một lớp da cũng không đủ bóc.

“Ngươi vào bằng cách nào?” Giọng điệu của Trương Lương lập tức tăng lên mấy đề-xiben, trong lòng càng ngày càng hoảng hốt.

“Tự nhiên là đi vào.”

Tần Hiên cười nhạt, vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ.

Trương Lượng cứng lại, những người khác nhìn Tần Hiên như ánh mắt xem kẻ điên, ai không biết là do ngươi đi vào.

Tiêu Vũ không khỏi nhoẻn miệng cười, chỉ có Hà Vũ lo lắng như kiến bò trên chảo

“Tiêu Vũ, nếu không ngươi giúp cậu ấy?” Hà Vũ thấp giọng nói.

Tiêu Vũ vừa muốn nói chuyện, một bóng người từ xa đi tới.

Bóng dáng này không nhìn ai một chút nào, nhưng sắc mặt của đám người lớn tuổi có thể xưng hùng xưng bá Tĩnh Thủy ở phía xa lại đột biến.

Mạc Vân Nghị!

Người bên cạnh Mạc lão!

Mạc Vân Nghị đi tới, lập tức đi đến trước mặt Tần Hiên, thấp giọng nói vào tai: “Tần tiên sinh, Mạc lão mời ngài qua đó.”

Tần Hiên lúc này mới đứng lên, đem ly rượu đỏ ly để lên bàn, cười nhạt nói

Hắn lãnh đạm đứng dậy, đi về phía cửa, Mạc Vân Nghị theo sát phía sau Tần Hiên, không dám chậm trễ.

“Ha ha, tiểu tử này rốt cuộc bị đuổi ra rồi!” Vương Hiểu cười to vài tiếng, đầy mặt đắc ý, hung hăng xuất ra ngụm ác khí trong lòng.

Đám người Lục Vân Phàm càng lộ ra vẻ mặt cười lạnh.

“Đây là hậu quả của việc lẻn vào, mặt mũi cũng không còn!” Lục Vân Phàm cười nhạo không thôi, xung quanh càng là một trận cười vang, trong mắt bọn họ, Tần Hiên chính là bị đuổi đi.

Hà Vũ sắc mặt trắng bệch, siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên lửa giận, đối với Tần Hiên càng thêm không thích.

Ngược lại, Trương Lượng ánh mắt kịch liệt run rẩy, cả người gần như ngã quỵ.

Kia chính là Mạc gia…… Mạc Vân Nghị a, thiếu niên này lại là người Mạc lão mời đến?

Ở phía xa Lục Trường Canh cùng Lư Tuyết Hải ngẩn ra, âm thầm suy đoán thân phận Tần Hiên, có thể để Mạc Vân Nghị tự mình tới mời, chẳng lẽ, hắn là khách quý của Mạc lão gia tử?

Trong đám thế hệ trẻ, chỉ có Tiêu Vũ lắc đầu cười, trong lòng nhẹ lẩm bẩm: “Lại là Mạc gia? Tần Hiên, cậu cùng Mạc gia rốt cuộc là có quan hệ gì đây?”

Nàng rất rõ ràng, Mạc Vân Long không có tư cách tham gia vào, nhưng người hôm nay tới địa vị so với Mạc Vân Long tôn quý ngàn vạn lần.

Lâm Hải Mạc gia lão thái gia, Mạc Tranh Phong!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.