Một đêm này, Tần Hiên như cũ ở Hòn ngọc Tĩnh Thủy tu luyện.
Linh khí nơi này xem như là nồng đậm nhất Tĩnh Thủy, cũng là chỗ tốt nhất tu luyện. Ngày hôm sau, Tần Hiên như cũ tới trường, chẳng qua lần này hắn mang theo một quyển sổ nhật ký khác.
Sau khi tan học, tiếng học sinh nói chuyện qua lại ồn ào, toàn trường từ một hồ nước yên tĩnh hóa thành một biển rộng sóng lớn, khiến toàn trường trở nên náo nhiệt.
“Tìm Tiêu Vũ một chút!”
Tần Hiên đi vào lớp Tiêu Vũ lớp, nhẹ nhàng gõ cửa.
Toàn bộ phòng học trong nháy mắt liền yên tĩnh, ở hàng ghế đầu Tiêu Vũ đang lẳng lặng lật xem kinh Phật của nàng.
Nghe thấy có người tìm, nàng hơi ngẩng đầu.
Sau khi phát hiện là Tần Hiên, Tiêu Vũ có chút giật mình, nàng đi đến cửa lớp.
“Có chuyện gì sao?”
Tần Hiên đem một quyển sổ nhật ký giao cho Tiêu Vũ, dày khoảng hai ngón tay.
“Đây là cái gì?”
Tiêu Vũ kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu nhìn mắt Tần Hiên.
“Kinh Phật!”
Tần Hiên đã xoay người, hai tay đút túi, dần dần đi xa.
Kinh Phật?
Kinh Phật ở trong sổ nhật ký?
Mặc dù Tiêu Vũ tâm cảnh cực tốt, giờ phút này cũng không khỏi bật cười.
Nàng đối với quyển kinh Phật này cũng không coi trọng, chỉ cho rằng Tần Hiên ở nói giỡn. Cho dù là kinh Phật, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua kinh Phật nào lại viết trong sổ nhật ký, huống chi, Tần Hiên lại có thể có kinh Phật tốt gì?
Nàng đem sổ nhật ký đặt ở một bên, cũng chưa từng mở ra
Sau khi Tần Hiên trở lại phòng học, hắn lại mở sách vở ra xem như mọi khi, kiến thức cao trung hắn đã nhớ rõ hết, thậm chí hắn còn thuận tiện làm một số bài thi, điểm trung bình chênh lệch không quá 10%, về phần chênh lệch, chính là khoảng cách giữa khoa học hiện đại cùng với lý niệm của Tiên giới Thanh Đế.
Những cái lý niệm đó, Tần Hiên cũng không muốn thay đổi, nếu nói trời đất này vạn đạo, khoa học hiện đại lý giải, sao có thể cùng so sánh với hắn?
……
Chạng vạng, học sinh toàn trường ồ ạt ra khỏi trường như thủy triều. Tiêu Vũ về đến nhà, lẳng lặng nhìn căn phòng trống rỗng.
Suốt thời trung học, nàng vẫn luôn sinh hoạt một mình, sống trong một biệt thự không tồi ở Tĩnh Thủy.
Mấy năm gần đây mẹ nàng tuy đã ra khỏi cửa chùa, nhưng cũng không đến gặp nàng. Nhiều năm cô độc như vậy Tiêu Vũ cũng sớm thành thói quen, có kinh Phật làm bạn, nàng cũng không thấy cô đơn.
Sau khi hoàn thành bài tập ở trường, Tiểu Vũ lặng lẽ cầm lấy kinh Phật, yên lặng ngồi trên bệ cửa sổ đọc.
Nàng đã xem quyển kinh Phật này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đọc lại lần nữa, nàng lại có thêm những hiểu biết mới. Sau khi xem xong kinh Phật, Tiêu Vũ nhón chân, nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Một quyển sổ nhật ký xuất hiện trước mặt nàng, đúng là quyển Tần Hiên đưa cho nàng.
“Quyển nhật ký này thật sự là kinh Phật?” Tiêu Vũ bình tĩnh trong mắt nổi lên một tia tò mò, hơi hơi mở ra.
Chữ viết trong sổ nhật ký như nước chảy mây trôi, nét chữ lộ ra một cổ bá đạo, mỗi một chữ, đều giống như một cái búa tạ đập vào nội tâm Tiêu Vũ, làm nàng có chút hít thở không thông.
“Không nghĩ tới, chữ viết Tần Hiên lại tốt như vậy! Hắn luyện tập thư pháp từ nhỏ sao?” Tiêu Vũ thấp giọng nói, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khiếp sợ.
Nàng đã từng gặp một bậc thầy về thư pháp, nhưng ngay cả bậc thầy về thư pháp đó dường như cũng không đáng kể so với chữ viết của nhân vật trong cuốn nhật ký này.
Chênh lệch thật sự là quá lớn, rất nhanh sau đó Tiêu Vũ liền bắt đầu đọc bản dịch kinh Phật bằng tiếng Trung này.
Mở ra vài tờ, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của Tiêu Vũ cũng đã tràn ngập kinh ngạc, chấn động....rất nhiều cảm xúc.
Nàng mím chặt môi, cả người si mê với quyển sổ nhật kí nhìn như bình thường này, càng nhìn xuống vẻ mặt nàng càng thêm khiếp sợ, giống như thấy được việc không thể tưởng tượng được
Sau khi đọc toàn bộ quyển nhật ký, trời cũng đã khuya.
Tiêu Vũ hai mắt mỏi nhừ, nhưng lại không cách nào ức chế nội tâm kích động.
“Kinh Phật này, Tần Hiên từ đâu có được?”
Nàng giống như một cô gái đói khát đang đi trong thế giới tràn ngập sơn hào hải vị.
Trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh như nước, lúc này hiện lên sự tham lam và nhu cầu. Tâm cảnh luyện tập từ nhỏ, vì một cuốn sổ nhật ký nho nhỏ này mà biến thành hư ảo. Một đêm này, phòng Tiêu Vũ đều sáng đèn.
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ từ khi ra đời tới nay, lần đầu tiên hai mắt như gấu trúc, từ nhà đến trường học, trên mặt nàng tươi cười không dừng.
Nhiều người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Vũ không khỏi nhao nhao
giật mình.
Một số ít người phát hiện trong tay Tiêu Vũ không ôm quyển kinh Phật kia, mà là một quyển sổ nhật ký.
Quyển nhật ký này, đối với Tiêu Vũ mà nói, dường như còn quý giá hơn so với kinh Phật trước kia
“Tiêu Vũ hôm nay làm sao vậy? Giống như gặp ma?” Trong lớp có người thấp giọng bàn tán.
Là một trong những hoa khôi học đường, Tiêu Vũ đến nơi nào mà không ai chú ý, huống chi trạng thái hôm nay của Tiêu Vũ trạng thái dị thường như vậy.
“Ta đoán không phải Lục Vân phàm, ngươi nhìn quyển nhật ký trong tay cô ấy xem, nói không chừng là đính ước tín vật đó!”
Đề tài bàn tán của cả lớp đều tập trung trên người Tiêu Vũ.
Tiết học đầu tiên vừa tan, Tiêu Vũ liền gấp không chờ nổi đi ra khỏi phòng học, mấy học sinh đang buôn chuyện bát quái lén lút theo sau.
Bọn họ muốn nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm Tiêu Vũ thất thố như vậy. Rất nhanh, Tiêu Vũ liền tới trước cửa lớp Tần Hiên
“Tần Hiên có ở đây không?” Tiêu Vũ ôm nhật ký, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Tần Hiên trong đám người.
“Là Tiêu Vũ, sao cô ấy lại đến đây?”
“Cô ấy đến tìm Tần Hiên?”
Cả lớp sau giây lát ngắn ngủi yên tĩnh, nháy mắt ồ lên.
Tần Hiên đang ngồi trong một góc nhắm mắt dưỡng thần nghe được giọng nói của Tiêu Vũ, không khỏi cười nhạt.
Hắn mở to mắt, chậm rãi đi đến cửa phòng học.
Tần Hiên nhìn vành mắt Tiêu Vũ có chút biến đen, cùng với sổ nhật ký nàng ôm trong tay như chí bảo, ý cười càng đậm.
“Tần Hiên, kinh Phật này ngươi từ đâu có được?”
Tiêu Vũ lập tức hỏi, trong ánh mắt nàng tràn ngập vội vàng, cũng không còn nữa bước thong dong.
“Kinh Phật này so với quyển trước đây của ngươi thế nào?” Tần Hiên cũng không vội vã trả lời, ngược lại mỉm cười hỏi.
Tiêu Vũ cứng lại, mặt nàng có chút đỏ lên.
Lúc trước Tần Hiên nói muốn đưa nàng một quyển kinh Phật, nàng trước nay cũng không coi trọng, nhưng sai khi nàng đọc cuốn kinh Phật này mới phát hiện nó có bao nhiêu trân quý.
Không có cách nào để so sánh kinh Phật mà nàng đã đọc trước đó với thế giới được mô tả trong quyển kinh Phật này, nói một cách dễ hiểu, đó là sự khác biệt giữa trời và đất.
“Kém quá nhiều, như khoảng cách giữa Phật giáo Tiểu thừa cùng Đại Thừa, Tần Hiên, kinh Phật này ngươi rốt cuộc là từ đâu có được?” Tiêu Vũ rốt cuộc trấn tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó nén được khiếp sợ.
Bổng kinh Phật này tuy rằng được viết trong nhật ký, nhưng đối với mỗi một người lễ Phật, tuyệt đối là chí bảo.
“Từ nơi này!” Tần Hiên chỉ chỉ vào đầu mình, xoay người để lại cho Tiêu Vũ một cái bóng dáng, tay trái cắm túi, tay phải nhẹ nhàng vẫy bái bai.
“Ngươi cảm thấy tốt là được, thứ mà Tần Hiên ta đưa ra, sao có thể là phàm vật?”
Tiêu Vũ ngây ngốc đứng ở tại chỗ, biểu tình biến ảo mấy lần, sau đó nàng mới ôm chặt quyển kinh Phật kia rời đi.
Không lâu sau đó, một tin tức quan trọng lan truyền khắp toàn bộ trường học.
Hoa hậu giảng đường Tiêu Vũ yêu đương rồi, hơn nữa, đối tượng chính là người bị Mục Tuyết Nhi đá, Tần Hiên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]