Chương trước
Chương sau
Bánh xe ngựa lănnhanh trên đường đá, Đinh Tử dựa vào trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần,bởi vì thọ yến Thái hậu lần này mà quan to quý nhân tập trung tại kinhthành rất nhiều, hơn nữa nói rõ, được mang theo gia quyến, trong đó baogồm đích nữ, thứ nữ, lần này trình độ phóng khoán không phải bàn cãi, dù là Phương di nương đang có thai cũng cùng lên xe ngựa đi hướng hoàngcung, lần xuất hành này nhân số không ít.

Đinh Bằngthân là nam quyến nên tự mình cưỡi ngựa, Bạch di nương, Phương di nươngđi cùng xe ngựa với Vương thị để tiện hầu hạ, Đinh Trí thân là cháu trai vẫn chưa đến tuổi thành niên nên cũng cùng xe ngựa với Vương thị, ĐinhTử cùng hai thứ nữ Đinh Ninh và Nhi Đinh An ngồi chung cỗ xe ngựa thứhai, một chiếc cuối cùng thì chở Mã di nương cùng Đinh Tĩnh đang cùng có thương tích, còn lại hạ nhân Thị lang phủ chỉ có thể đi bộ vậy xungquanh xe ngựa, an bài như thế không chỉ có Thị lang phủ nên cũng khôngcó gì kỳ quái.

Trong cỗ xe ngựa thứ ba, Mã di nươngbị tạt hình nhìn mười ngón tay như không phải là của mình, sưng sunghuyết ứ mủ, nhưng không muốn người ta nhìn thấy, quá mức mất mặt, chỉ có thể trước đem mười ngón tay bôi dược tiêu sưng tốt nhất, sau đó dùngbăng lụa tốt nhất bao lấy ngón tay, mông vừa mới trúng mười hèo còn chưa khỏe, trên mặt bị thương cũng cần đắp phấn lên thật dày mới có thể chebớt, Mã di nương toàn thân đau tê rần, ả cảm thấy dù nằm thì toàn thânchỗ nào cũng đau. Lấy mức độ bị thương hôm nay vốn không nên đến, nhưngvì kế hoạch của chính mình, hôm nay nhất định ả phải ra mặt mới được!

Đinh Tĩnh bị thương hơn một tháng thật ra đã tốt không sai biệt lắm, thếnhưng phía sau mông lại là triệt để lạn rụng, lại trướng ra thịt cũngthật đáng ghét (chắc là sẹo lồi a ~.~),hai mẹ con này đem sổ sách toànbộ tính đến trên đầu Đinh Tử, mà hôm nay Mã di nương cũng rất cần ĐinhTĩnh giúp đỡ, cái kế hoạch này tự nhiên cũng không thể thiếu nàng.

Đinh Tĩnh theo ngồi vào trên xe ngựa trong đầu liền chuyển ác kế, đột nhiênnghĩ đến cái gì, nàng kề tai nói nhỏ với Mã di nương, Mã di nương mở tomắt, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Ngươi nói nhưng là thật, nếu là thậtsự, này sẽ làm kế hoạch chúng ta náo lớn hơn nữa, làm cho Đinh Tử chếtnhanh hơn!”

“Nương, thiên chân vạn xác, ta là nghebiểu tỷ nói, nương không thấy được lúc nàng nói lời nói kia nghiến răngnghiến lợi bao nhiêu, vui sướng bao nhiêu khi người gặp họa!” Đinh Tĩnhtrong mắt hiện lên hung tàn.

“Tốt tốt, đến lúc đóngươi âm thầm nêu lên một chút, này đối kế hoạch khác thường của chúngta, có nhiều người giúp như vậy, lần này chỉ cho phép thành công!” Cóngười kia giúp, ở hoàng cung rất tốt làm việc! (Sally: đố mọi người,người kia là ai ak?)

“Đây là tự nhiên, ta nhất địnhphải khiến Đinh Tử tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt, có Hộ Quốc hậu phủ thì tính cái gì, ngay trước mặt cả triều gia quyến văn võ, nàngkhông uất hận đâm đầu chết đã tốt lắm! Nhưng chúng ta chính là làm chonàng muốn chết cũng không được! Chỉ có thể sống trong tuyệt vọng!” Mẹcon hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên ác độc. (đúng là hết thuốcchữa!)

Trong cỗ xe ngựa thứ hai, Đinh An vẫn cúi đầu uống trà, Đinh Ninh Nhi một đôi tròng mắt lại chuyển rất nhanh, nhìnĐinh Tử cho dù nàng không có mặc y phục hoa lệ, vẫn như trước không tổnhại khí chất đẹp đẽ quý giá quanh thân, trong lòng thập phần không thoải mái, hai mắt đổi tới đổi lui lại nhìn đến một chỗ cố định.

Tựa hồ có chút nghi hoặc nàng rướn cổ lên nhìn nhìn, hiếu kỳ vươn tay:“Muội muội, ngươi đang làm cái gì?” Đinh Tử đang nhắm mắt đột nhiên mởmắt ra, nắm chặt tay Đinh Ninh Nhi, thấy trên tay Đinh Ninh Nhi cầm haicái khăn lụa màu tím, do Đinh Tử phối hợp y phục mà tài chế, dùng chínhlà đồ cưới Vân Tề Nhu: vải tàm ti thượng đẳng, hoàn hảo so với vật liệumay mặc trên người nàng.

“Tỷ tỷ, khăn tay này sờthực sự là mượt a, vì sao mang hai cái khăn lụa giống nhau như đúc vậy,chẳng lẽ là muốn tặng ai?” Đinh Ninh Nhi làm bộ ngây thơ hỏi, trong lờinói ẩn hàm ý tứ lại là ý vị sâu xa, khăn lụa nữ nhân là vật tùy thân,tặng người? Tặng ai? Nhưng nữ tử cũng sẽ không dễ dàng tặng khăn lụa.

Đinh Tử khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn khăn lụa bên hông bị lôi ra, là hai cái như Đinh Ninh Nhi nói, ảo não nói: “Linh nhi nha đầu kia tính tình quánhanh nhẹn, làm việc cũng không tỉ mỉ, bởi vì lúc đó y phường vừa lúclàm hai cái, sợ là nàng sáng sớm hầu hạ ta thay y phục nhất thời vội rối loạn, thuận tay nên đã lấy tới.” Nhìn Đinh Ninh Nhi cầm khăn lụa sờ tới sờ lui, không muốn buông tay, Đinh Tử trong mắt hiện lên chán ghét,nhưng như không để ý nói, “Muội muội nếu thích liền nhận lấy đi.” Nhìnhướng Đinh An đang ở một bên yên tĩnh uống trà, đưa lên một cái khác,“An muội muội nếu không chê nhận lấy cái này đi.”

Đinh An ngẩng đầu, mắt xẹt qua tia mũi nhọn, lại lắc đầu nói: “Tỷ tỷ xuấtmôn bên ngoài trên người luôn muốn mang khối khăn lụa, muội muội sao cóthể không quy cư như vậy.”

“Tứ muội đây ý là tỷ tỷlàm việc không quy cư, thứ này của đại tỷ không phải là người nào muốnthì có, muội muội cũng không có phúc khí như tỷ tỷ có phân đồ cưới vôgiá kia, chỉ là xuất nhập hoàng cung không xuất thủ vài thứ tốt, chẳngphải làm cho người chê cười Thị lang phủ chúng ta rách nát nghèo hèn?Muội muội mặc như thế, chẳng lẽ chính là làm cho người ta chửi bới thanh danh Thị lang phủ!” Đinh Ninh Nhi lập tức phản ứng nói, giọng điệu châm chọc, sắc mặt Đinh An hơi trắng có chút sợ hãi nhìn phía Đinh Tử, cặpcon ngươi kinh hoảng kia tựa như nói tuyệt không ý nghĩ này.

Đinh Tử bị các nàng ầm ĩ đến phiền, nhíu mày khoát khoát tay: “Tam muộithích thì cứ cầm, chớ vì chuyện vô vị mà khắc khẩu, lỡ người ta biết, sẽ nói Thị lang phủ không quy cư.” Nói xong nhắm mắt lại không để ý tớihai người, Đinh Ninh Nhi đắc ý xoa khăn lụa, xúc cảm thực sự là tốt, một điểm trọng lượng cũng không có, coi như tầng da thịt người thứ hai a.

Đinh An liếc mắt nhìn lại khăn lụa bên hông Đinh Tử, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.

Một cỗ hương vị nhàn nhạt, ở trong xe ngựa dần dần lan tràn, ai cũng không có phát hiện khác thường…

Thọ yến Thái hậu mặc dù buổi chiều mới bắt đầu, nhưng bởi vì nhân số chúcthọ đông đảo, cũng sợ trễ canh giờ mừng thọ, gia quyến các phủ tham yếnsáng sớm ăn qua loa vài thứ liền chạy đi hoàng cung, hôm nay vì chúcmừng thọ yến Thái hậu, cho phép không tảo triều một ngày, bên ngoàihoàng thành xe cộ các phủ đã lục tục tìm đến, theo trình tự trước sautừng người một để thị vệ hoàng thành kiểm tra, không có vấn đề mới cóthể cho đi.

Đoàn xe Thị lang phủ xếp hạng ở giữa,đợi khoảng hai nén hương thời gian là đến phiên bọn họ, lại bị một độixe ngựa hoa lệ phú quý vách tường trang trí hoa cẩm tú tơ vàng kỳ lânxông lên trước, thoáng cái chặn ở trước xe ngựa Thị lang phủ, vốn ĐinhBằng sắc mặt giận dữ nhưng vừa nhìn đồ yến trên xe, mặt lập tức biếnthành tươi cười lấy lòng, chỉ là cười ha hả đứng ở một bên.

Thị vệ thủ thành thấy xe ngựa này lướt qua cũng không nói gì, chỉ là đơngiản kiểm tra một chút liền thả người đi vào, Đinh Ninh Nhi ghé vàongoài cửa xe vốn bất mãn cuối cùng mở to mắt, kinh ngạc nói: “Là xe ngựa Lâm vương phủ a!” Quả nhiên quyền cao chức trọng được đãi ngộ tốt,không giống với xe ngựa phủ các nàng đợi lâu như vậy ấn theo quy cư màđến, thế nhưng người ta tiến lên trước ai dám có ý kiến? Đây chính làtam vương chi nhất Đại Tề, ngoại trừ hoàng gia thì Lâm vương phủ bọn họgiàu sang nhất, nhìn Đinh Tử đang nhắm mắt dưỡng thần như trước, ĐinhNinh Nhi trong lòng cười lạnh, Hộ Quốc hậu phủ cũng không so sánh đượcvới Lâm vương phủ!

Đinh Ninh Nhi không ngốc, quanhiều năm như vậy cũng học được bản lĩnh nhìn ánh mắt người khác, lúctrước ở Hộ Quốc hậu phủ, nàng rất khẳng định Lâm Giai Thiến nhìn Đinh Tử không vừa mắt, nếu không phải Đinh Tử đi nhầm đường bằng không cùngPhùng Ngọc Hoa tằng tịu với nhau, Lâm Giai Thiến cũng đưa đến tác dụngkhông nhỏ.

Kiểm tra xong xe ngựa, ngoại trừ hoàngthân cùng với đặc thù đã được ân chuẩn, đều cần bỏ xe ngựa đi bộ tiếnvào trong hoàng cung, hoàng cung tự nhiên bất đồng với những địa phươngkhác, mỗi nơi đều hiển tráng lệ. Dùng ngọc thạch xây giả sơn, lấy nướcsuối quyển thành sông cầu, rồng bay phượng múa lộ ra khí phách, làm choĐinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An lần đầu tiên thấy đều nhìn thẳng mắt.Đinh Tử thân từng là đại công chúa, há có thể không kiến thức như vậy,nàng bất quá đạm quét liếc mắt một cái, liền nắm tay kéo Đinh Trí, mắtnhìn thẳng bước đi trước, Đinh Trí còn nhỏ lòng hiếu kỳ nặng, tự nhiêncũng sẽ nhìn chung quanh, chỉ là nhìn bộ dáng Đinh Tử cũng cảm giác mình không ổn, lập tức banh khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu đại nhân cùng ở mộtbên. (thằng nhóc dễ thương quá trời quá đất!!! ♥)

Ởhoàng cung kiêng kị nhất bắn tên không mục đích và nhìn chung quanh,không chỉ có vẻ không kiến thức, không quy cư, cũng sẽ không khiến bấtluận một quý nhân nào thích, mà hôm nay quần áo Đinh Tĩnh, Đinh NinhNhi, Đinh An lại thập phần gây chú ý, ba người các nàng vô hình trungđưa tới rất nhiều ánh mắt, chẳng đáng, trào phúng, ý vị thâm trường cùng với xem kịch vui.

Đi một đoạn đường, Đinh Bằng mang theo Đinh Trí ly khai đi đến chỗ nam tân, Thị lang phủ cùng với nữquyến các phủ khác bị mang nhập chỗ ở Thái hậu – phương hướng Trường Lạc cung, bởi hôm nay chúc thọ, nữ quyến đại thần nhiều lắm, Thái hậu cănbản không có khả năng triệu kiến tất cả, vì thế đem nữ quyến không cóphẩm cấp hoặc là không muốn gặp, an trí ở hai bên đại điện, vị trí ấntheo phẩm cấp ngoại thần nam quan* ngồi xuống, đương nhiên hàng thứ nhất vẫn là cáo mệnh cùng với người hoàng thân quốc thích, đoàn người Thịlang phủ mới vừa gia nhập Trường Lạc cung, liền bị tiểu nha hoàn trựctiếp mang đến vị trí bên trái thiên trung ngồi, Vương thị trên mặt mang ý cười, trong mắt cũng rất là không cam lòng.

(*: thần tử, quan phẩm cấp thấp ngồi bên ngoài, những quan phẩm cấp cao ngồi gần bên trong, theo thứ tự)

Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An mới vừa tiến vào đại điện liền theo phảnxạ hướng về phương hướng tọa phía trước nhìn, lập tức bị ánh vàng đậpvào mắt làm ngây dại, nháy nháy mắt liền hướng chủ vị nhìn lại, lúc nhìn đến nữ nhân thoạt nhìn thập phần tôn quý, trong lòng mãnh liệt bị đánh!

Trên chủ vị là một nữ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo lại như nữtử mới ngoài ba mươi, nàng quanh thân quần áo đỏ thẫm thêu phượng hoàngánh kim, rất sống động bày ra phong thái mê người, đôi mắt phượng ngạothị quần hùng biết rất rõ ràng chẳng qua là chỉ giả vật, khi người nhìnvào đôi mắt sẽ cảm thấy quanh thân trong nháy mắt buộc chặt, một loạicảm giác bị nhìn xuống làm cho mọi người rõ ràng thân phận địa vị củamình, mặc dù nữ tử mặc kim phượng bào đỏ thẫm mặt mũi hiền lành, một bộdáng thập phần thân thiết, thế nhưng không một ai dám có tâm tư khôngquy cư, người này chính là nữ tử tôn quý nhất Đại Tề—— thái hậu.

Bên trái Thái hậu tự nhiên là hoàng hậu ngồi, thân là một quốc gia chi mẫunói trắng ra chính là chính thê một phủ, một thân hồng y thập phần vuimừng, trên hồng y cũng thêu kim phượng, nhưng bất luận là hình dáng cùng thần thái phượng hoàng so sánh với Thái hậu đều thoáng thua kém mấyphần, bất quá vị hoàng hậu này mặt mày đoan chính mỹ lệ, khí chất đạikhí trang trọng, không hổ là phong thái một quốc gia chi mẫu nên có.

Phía bên phải Thái hậu là một nữ tử mặc sa y vàng nhạt lại không kém chútnào với hoàng hậu, nàng chính là đệ nhất sủng phi Đại Tề – Hạ quý phi,nàng xuất thân cùng hoàng hậu tương đương – Trấn Quốc hậu phủ, nhưng bởi vì tướng mạo không có đoan trang như hoàng hậu nên chỉ là phi tần đứngđầu, trong lòng nàng không cam, ở trong cung nơi chốn cùng hoàng hậu đối nghịch. Bất quá Hạ phu nhân cũng quả thật có vốn tranh đấu, nàng có một đôi mày lá liễu hợp với đôi mắt xếch (suýt thì đọc thành mắt ếch ),thủy mâu đa tình luôn luôn lóe nhè nhẹ mơ hồ, mỗi chớp động lại có cảmgiác câu hồn, đừng nói nam tử, dù là nữ tử nhìn vào cũng thất thần,trách không được nàng có thể độc sủng trong hậu cung. Hai bên ngồi mấynữ tử ăn mặc hoa lệ, các nàng trang điểm trang trọng, hiển nhiên cũng là tần phi trong cung, lúc này các nàng đang trò chuyện với nhau thật vuivẻ, thường thường nói lên một câu đùa giúp Thái hậu cao hứng, ở chungthập phần hòa hợp, dáng vẻ này nào có như nghe đồn tranh đấu hung nhưvậy.

Thần sắc Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An đềuhơi chớp động, quả nhiên là nữ nhân của hoàng đế, diện mạo xuất chúng,phục sức phi phàm, mỗi cái giương mắt nhíu mày đều mang cảm giác cao quý nhìn xuống người khác, ba người yên lặng chỉnh lại y phục, tuy nói ngồi ở phía sau, nhưng nếu có thể khiến cho quý nhân chú ý, như vậy khôngbiến thành phượng hoàng sợ cũng bay lên cao. Trái lại Đinh Tử vừa xuấthiện liền yên tĩnh ngồi trên một bên, đầu hơi buông xuống căn bản khôngđi quan sát người ngoài, chỉ là nàng vẫn cảm thấy một đạo tầm mắt ghếtrên quét tới, mặc dù dừng lại không dài, nhưng ánh mắt kia cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, nàng khó có thể làm như không thấy. (Sally: tỷ thậtbiết đóng kịch mọi lúc mọi nơi a).

Ngồi một hồi, gia quyến các vị quan gia cơ bản đến đông đủ, theo quản sự ma ma trong cung hướng dẫn, từ hoàng thông gia quyến đến thân vương cùng vớinhất-nhị-tam phẩm cáo mệnh, hướng Thái hậu mừng thọ dâng tặng lễ vật,thời gian mừng thọ cũng không lâu, Thái hậu thỉnh thoảng hỏi mấy câu,cũng cho một ít nữ tử tuổi còn trẻ đi theo tiến lên hỏi một chút, Hoànghậu Hạ quý phi bên cạnh cũng đều hợp thời hỏi tiếp hai câu, còn có aikhông rõ dụng ý những người này mang theo nữ tử tuổi còn trẻ trong giatộc, nhân lúc đại thọ Thái hậu, muốn cho hoàng cung thêm người!

Hoàng hậu cùng Hạ quý phi cười nói chưa có bất kỳ não sắc, càng làm cho những người này trong lòng vui mừng, hi vọng tặng người tiến cung, gia tộccũng có thể mượn cách này lại tăng một giai thoại. Chỉ bất quá Thái hậu, Hoàng hậu, Hạ quý phi mặc dù lời nói không có ý cự tuyệt cũng không cótiếp thu, chỉ là đơn giản hỏi mấy câu, một lát sau Thái hậu được ma matrong cung dìu xuống trước nghỉ ngơi một chút, Trường Lạc cung liền doHoàng hậu, Hạ quý phi chủ trì đại cục.

“Nhìn nhìnthế hệ trẻ này, các nàng như hoa như ngọc, thực sự làm cho muội muội cảm khái, giang sơn có đại mỹ nhân, tỷ tỷ nói có đúng hay không?” Hạ quýphi che miệng cười nói, mị thái sinh tư, ánh mắt ở trong gia quyến cácphủ quét mắt, lúc mắt định ở một chỗ hiện lên nghiền ngẫm, sau đó đảoqua ánh mắt tối sầm lại!

Hoàng hậu đoan trang ngồi,tươi cười nhạt nhẽo khéo nói: “Nữ nhân chỉ có một gương mặt thiên kiềubá mị là vạn vạn không đủ, khi đến tuổi già thì gương mặt cũng không còn xinh đẹp, tuổi còn trẻ chính là tốt nhất.” Hoàng hậu nhẹ khẽ cười, Hạquý phi trong mắt hiện lên màu sắc trang nhã, lại là cười phụ họa, “Tỷtỷ nói rất đúng, bất quá mỹ nhân thường thường cũng có một thời làm giai thoại cho người ta truyền tụng, dù là giận lên cũng là một phen phongtình, dù già đi thì thế nào, rốt cuộc cũng từng là mỹ nhân. Này cũngkhông phải người người có thể sánh bằng a.”

Nghe raHạ quý phi trào phúng chính mình khuôn mặt không đẹp như nàng, hoàng hậu trên mặt mảy may không hiện, chỉ cười cười: “Như thế, mỹ nhân a mỹnhân, ngoại trừ xinh đẹp cũng không có cái ưu điểm gì khác, nếu chỉ xinh đẹp thì cũng không thật là không có gì cả.” Hoàng hậu khóe miệng câunhàn nhạt trào phúng, tay phải khoác lên trên đầu gối, đầu ngón tay vừavặn đụng tới đuôi phượng (cái móng mà những hậu cung hay mang ở ngón tay út),đó là tượng trưng tôn quý nhất hậu cung, Thái hậu, Hoàng hậu đềulà tồn tại dưới một người trên vạn người, mà Hạ quý phi được sủng áichung quy cũng không phải hoàng hậu, trước đây không phải, sau này cũngsẽ không, nàng ta cũng chỉ xứng làm một cọng đuôi phượng, chỉ có thể mặc cho nàng bay lượn, mà nàng ta chỉ có thể ngưỡng vọng.

Hạ quý phi cười càng kiều mị, tiếng nói thông thấu dễ nghe, nghe hoàng hậu nói vậy nhưng thật không đúng, lại nghe Hạ quý phi tiếp tục nói nói:“Không phải sao, trong hoàng cung này không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhìn tiểu thư các phủ đêm nay, ái chà nhìn đến hoa cả mắt, tỷ tỷ lúcnào chọn tuyển tú đi, tìm mấy tiểu cô nương tuổi còn trẻ tiến vào bồicùng ngươi, đỡ phải khiến ngươi cô đơn lại để cho người ta nói hậu cungmỹ nhân quá ít nha.” Hạ quý phi dung mạo còn đang thịnh, mà tư sắc tiểuthư các phủ không phải là không bằng nàng, mà là khí thế không như nàng, đối với nàng không có tính uy hiếp, nhưng thật ra hoàng hậu lại khônggiống, nàng ta tuy là hoàng hậu một quốc gia, liền ngoại trừ cái thânphận này cũng không còn lại cái gì! Hạ quý phi không nghi ngờ chính làhướng ngực Hoàng hậu đâm một dao, hoàng hậu nếu thật đoan trang, hậucung sao lại mỹ nhân khan hiếm, con nối dõi hậu cung rất thưa thớt đây?

Hoàng hậu đáy mắt hiện lên âm lãnh sương lạnh, bưng ly trà đang muốn thưởngthức trà, lại nghe phía dưới “Loảng xoảng đương” một tiếng, làm cho nữquyến các phủ vốn chỉ dám nhỏ giọng thảo luận đều sửng sốt, nghi hoặchướng chỗ phát ra tiếng vang nhìn lại.

Đinh Tử vẫnan tĩnh ngồi, quả thực đem chính mình trở thành người trong suốt, ĐinhTĩnh mới vừa vào Trường Lạc cung mặc dù bị nơi chốn hoa lệ, trang sức xa hoa hấp dẫn, lại chưa từng quên mục đích chuyến này của nàng, Mã dinương ngồi ở phía sau âm thầm ra hiệu với nàng, Đinh Tĩnh lập tức minhbạch, nhìn Đinh Tử đang muốn nâng chung trà lên uống trà, nàng ánh mắtlóe lên, hơi đứng dậy vươn cánh tay đẩy thân thể Đinh Tử về phía trướcmột chút, ly trà liền rớt, đồng thời cánh tay vươn tới bên người Đinh Tử kia cấp tốc thu hồi lại tựa hồ đang lấy một vật gì, lại bởi vì quánhanh mà chỉ lộ ra một cái bóng.

Toàn bộ đại điệntrong nháy mắt an tĩnh lại, dưới tình huống như vậy, làm rơi chén thếnhưng là điềm xấu, kia phủ nào không phải dè dặt cẩn thận sợ ra nhiễuloạn.

Đinh Tử trong mắt che lại vẻ lạnh như tuyết băng hàn, vội vãquỳ xuống hướng về phía trước vị Hoàng hậu, Hạ quý phi khấu đầu: “Bẩmhoàng hậu, Hạ quý phi nương nương, hôm nay ngày sinh Thái hậu, chén nàyvỡ có ý hằng tháng bình an Vĩnh Bảo an khang, chính là triệu phúc.”

Hoàng hậu, Hạ quý phi chỉ thấy một thân cẩm y màu tím nhạt, đầu sơ như mâybúi đơn giản cắm có hai cây trâm Bạch Vân ngọc, hai kim sắc hoa mai kimbố diêu, yên tĩnh đối lập với đại điện, thiếu nữ đối với việc làm rơichén không có nửa điểm hoang mang, hoàng hậu ánh mắt trầm xuống, ôn hòanói: “Ngẩng đầu cho bản cung nhìn xem”

Đinh Tử hơihất càm lên cho Hoàng hậu, Hạ quý phi nhìn, chỉ thấy nàng vầng trán nođủ, da thịt trắng nõn như tơ lụa, cùng với môi đỏ mọng nhẹ nhàng mânkhởi, toàn bộ ngũ quan chỉ lộ ra một phần, từ trong ra ngoài đều lộ rabình yên điềm tĩnh, không có nửa phần thất lễ, bao nhiêu vừa đúng. Hoàng hậu đột nhiên cười, cười mang mấy phần ý vị sâu xa, làm cho đối diện Hộ Quốc hậu phủ Lam lão thái quân, Lưu thị cùng Vân Hi Vũ tâm đều nhanh co rút.

Thị lang phủ bên này, Vương thị vừa rồi chỉ lo cùng người nói chuyện, căn bản không chú ý tới Đinh Tử và việc làm mờám của Đinh Tĩnh, nàng chỉ biết là Đinh Tử ở thọ yến Thái hậu đã gâyhọa, ánh mắt tàn bạo trừng mắt Đinh Tử, lại thấy nàng chỉ cúi đầu, conngươi một điểm không vì mình sai lầm mà hoảng sợ bối rối, hoàng hậu lạicười không rõ chân tướng như vậy, trong lòng nàng hoảng hốt, nâng taylên một cái tát đánh hướng Đinh Tử.

“Ba!” Tiếng táttay ở trong đại sảnh vang vọng một vòng mới dần dần tiêu tan, Lam lãothái quân trong mắt thiêu đốt lửa giận, nhưng mà Vương thị lúc này chỉcảm thấy hoảng hốt chỗ nào cố kỵ cái khác, lập tức quỳ xuống cầu tội,“Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương thứ tội, dân phụ đối tôn nữquản giáo không nghiêm, làm cho nàng phạm sai lầm lớn, làm cho nàng quấy rầy đến nhã hứng hai vị nương nương, Đinh Tử! Còn không mau hướng hoàng hậu nương nương cùng quý phi xin lỗi tạ tội!” Vương thị lôi kéo Đinh Tử giận quát một tiếng, lại không chú ý tới thượng vị hoàng hậu, Hạ quýphi sắc mặt hơi trầm xuống.

“Còn không mau hướng hai vị nương nương thỉnh tội, ngươi chất phác vô dụng …” Vương thị thấyĐinh Tử thờ ơ liền mắng không ngừng.

“Được rồi!” Hoàng hậu uy nghi quát một tiếng, Vương thị lập tức im miệng.

Hoàng hậu nhàn nhạt liếc hướng Vương thị, lại thấy bà ta mặc một thân màu nâu có tiên hạc hiến thọ cùng đế giầy sam, trên đầu đính bát bảo trâm cài,đều hiển hiện phú quý, kéo khóe miệng hỏi: “Ngươi là gia quyến nhà ai.”

Vương thị nghe thanh âm Hoàng hậu không có phật ý, tự cho là nàng quyết địnhthật nhanh quăng Đinh Tử một cái tát làm cho hoàng hậu tiêu mất khí, vội vã dập đầu trả lời: “Hồi bẩm hoàng hậu, dân phụ là mẫu thân Đinh thịlang, là tổ mẫu Vương thị, dân phụ quản giáo không nghiêm làm cho nươngnương phiền lòng, dân phụ sau khi trở về nhất định quản giáo cháu gái hồ nháo này, sẽ phạt tội hôm nay của nó“

Trong mắt Hạquý phi hiện lên châm chọc, hoàng hậu chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng, khiVương thị cho rằng đạt được hoàng hậu tha thứ, nhưng mà trong nháy mắtlại nghe đến hoàng hậu quát chói tai: “Thị lang chi mẫu nho nhỏ mà togan, nàng có tội hay vô tội tự có bản cung định đoạt, ngươi cướp ở phíatrước là đạo lý gì? Tôn nữ của ngươi nói hôm nay thọ yến Thái hậu, hànhvi như vậy là ý hằng tháng bình an Vĩnh Bảo an khang, chính là triệuphúc, ngươi nhưng là không đồng ý, chẳng lẽ ngươi mong thái hậu khôngđược tốt!”

Vương thị bị dọa trong nháy mắt đầy mồhôi lạnh, nàng vạn vạn không ngờ chẳng qua là không muốn Đinh Tử làm rơi chén làm cho hoàng hậu mất hứng nên mới động thủ đánh nàng ấy, cuốicùng thế nào thành nàng nguyền rủa Thái hậu không tốt, bị dọa đến líulưỡi, trên mặt tràn đầy hoảng sợ: “Không không, dân phụ không dám, dânphụ… Tuyệt đối không phải ý tứ này, tuyệt đối không có đối với Thái hậubất kính!” vừa nói “bang bang phanh” hướng mặt đất dập đầu, hoàng hậuchỉ tĩnh tĩnh nhìn, không nói nguyên không tha thứ nàng, cũng không làmcho nàng đình chỉ.

Lam lão thái quân cười lạnh, Lưuthị cùng Vân Hi Vũ cũng thở dài một hơi, Đinh Tử bị đánh một cái tát,mặt bị nghiêng qua một bên, môi nhợt nhạt cười, nàng là người tập võ sao lại làm cho Vương thị đánh tới, thanh âm mới rồi mặc dù vang, nhưngthực tế vẫn chưa đánh tới trên mặt nàng, chỉ là nàng làm ra âm thanhtương tự mà thôi, chỉ là động tác lúc đó quá nhanh quá đột nhiên nênkhông ai phát hiện mà thôi. Nhìn Vương thị bị dọa run lẩy bẩy, tronglòng nàng hiện lên tia vui sướng, Vương thị không phải quan tâm nhất mặt mũi sao? Hiện tại để nàng tại Trường Lạc cung, ngay trước mặt toàn bộnữ quyến quan gia mất mặt!

“Được rồi, bản cung khinào muốn trách tội, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, làm cho người ta cho rằng bản cung quá nghiêm túc.” Thẳng đến Vương thị dập đầu đến choángváng, hoàng hậu mới thản nhiên nói.

Hạ quý phi mỉm cười: “Vương thịnhưng thật ra là người thành thực, còn không chờ tỷ tỷ nói chuyện liềnthành tâm dập đầu như thế, hiển nhiên đối tỷ tỷ là kính ý có thừa.”

“Đúng vậy, Vương thị có ý, biểu hiện quả là người thành thật.” Thực sự là vừa đánh vừa xoa, nói Vương thị kia là tự động dập đầu, đây là làm cho mọingười câm miệng, ngay trước nhiều quan gia tiểu thư như vậy trừng phạtluôn luôn không tốt, Vương thị hơi run tạ ơn, vội vã xoa mồi hôi trêntrán một chút, việc này chỉ như một khúc nhạc đệm, Trường Lạc cung lạilà một mảnh vui mừng cười khanh khách, Vương thị lại trắng mặt nhìn vềphía ánh mắt thỉnh thoảng quay đầu hướng nàng khinh bỉ trào phúng, ánhmắt tức giận nhìn về phía Đinh Tử, nếu không phải tiện nha đầu này, nàng sao lại như thế mất mặt! Đồ đáng chết! (Ngu còn đổ thừa!!)

Đinh Tĩnh thấy vậy lại tiếu ý càng đậm, nhu thuận đưa cho Vương thị một lytrà: “Tổ mẫu thuận thuận khí, tỷ tỷ cũng không phải cố ý, vẫn là hoànghậu nương nương sâu minh đại ý, nếu không phải là ngài thành tâm vì tỷtỷ cầu tình, nói không chừng đã định tỷ tỷ cái tội gì a.”

“Hừ, trở lại sẽ tìm ngươi tính sổ!” Vương thị ngoan trừng Đinh Tử liếc mắtmột cái uống xong trà, Đinh Tĩnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa choĐinh Tử một ly trà, “Tỷ tỷ cũng thực sự là không cẩn thận, cũng mayhoàng hậu nương nương không có trách tội, nếu không ngươi nhưng thảm,nhìn ngươi bị dọa mặt mũi trắng bệch, nhanh uống ly trà an ủi đi!”

Đinh Tử con ngươi đen yếu ớt chớp động nhìn không thấy đáy, cười tiếp nhậnly trà, khóe miệng câu ý cười càng đậm, ngón tay nắm ly trà đến miệngchậm rãi uống nước trà, một ngụm đem nước trà uống cạn, trong mắt kiamột tia sáng lóe ra rồi cực nhanh rút đi, Đinh Tĩnh lại là ánh mắt phóng lượng, hai tay hưng phấn có chút run, Mã di nương phía sau hưng phấnthân thể ngồi thẳng, cao hứng lại quên phía sau còn có thương tích, nàyngồi xuống vừa vặn đụng tới đau “ui da” kêu một tiếng, thanh âm bén nhọn lại đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua đây, Mã di nương lập tức che chặt miệng, lui thân thể như không tồn tại, một chút không dám lộ bản thânra.

Mọi người vừa nhìn lại là Thị lang phủ, ánh mắtkia càng chẳng đáng tới cực điểm, thực sự là lên không được mặt bàn, ởTrường Lạc cung mấy lần thất lễ, nào có phong độ khí chất quan gia giaquyến, quả thực không chịu nổi!

Nhưng mà Mã di nương một tiếng này thét chói tai, lại làm cho Hoàng hậu cùng Hạ quý phi đềuchú ý tới đoàn người Đinh Tĩnh hơi nghiêng vẫn bị Vương thị, Đinh Tử che phía trước. Kia đừng nói ba vị di nương, Mã di nương mặc diễm lệ, trênđầu vàng ròng bố diêu run run lay động kim quang chớp động, Bạch dinương trang điểm làm tĩnh, Phương di nương mang thai tươi cười mang theo cười nhạo nhìn Mã di nương, ba người này tướng mạo mặc dù cũng khôngtệ, còn không đến mức kinh diễm, niên kỷ lại lớn, tự nhiên không khiếncho bao nhiêu chú ý.

Nhưng thật ra Đinh Tĩnh hơinghiêng căn dặn Đinh An khiến cho hoàng hậu, Hạ quý phi nương nương chúý, Đinh Tĩnh hôm nay một thân quần áo đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, bộ dángminh diễm động nhân, tiếu ý nhiên nhiên đối Vương thị nói gì đó, nhưngthật ra mang theo vài phần linh động quyến rũ. Đinh Ninh Nhi khuôn mặttrắng nõn xinh đẹp, một thân hoàng sắc thêu bách hợp trắng hoa gấm TứXuyên, làm cho càng lộ ra dịu dàng nhu hòa, coi như nước làm người chúý. Kia Đinh An mặc mộc mạc nhất, bạch đế thêu chim hoàng oanh gấm làmnền thật tựa như không có màu sắc.

Hoàng hậu cùng Hạ quý phi đồng thời cười, trong mắt đều thoáng hiện quang mang không quáthân mật, hoa mẫu đơn là quốc hoa Đại Tề quốc, ý nhị cũng chỉ có thể làhoàng hậu, dù là các quý phi cũng không dám quá bạo lộ, ở trong nhà mặcthì hoàn hảo, nhưng hôm nay là tham gia thọ yến hoàng cung! Đinh Tĩnhcòn mặc một thân hồng sắc, cho dù nàng dụng tâm chỉ là muốn sặc sỡ lóamắt cũng phạm vào kiêng kỵ, sao biết nàng ta có hay không hướng về hoàng hậu vị đây?

Hạ quý phi độc sủng hậu cung mặc dùkhông có địa vị tôn quý như hoàng hậu, trong cung lại không thể xúc phạm nhất, một ít tần phi phẩm cấp thấp luôn sớm hỏi thăm nàng mặc gì chỉ sợ cùng nàng đụng y phục, về phần Đinh An kia rõ ràng là thọ yến Thái hậu, thế nhưng mặc như thế ai biết nàng là tham gia thọ yến, không biết còntưởng rằng nàng là tham gia tang yến a.

Hoàng hậutrong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh, khá lắm Thị lang phủ, bất quá làquan tam phẩm lại muốn ba nữ nhi đều đưa đến hoàng cung tranh sủng? Nghĩ hết biện pháp làm cho người chú mục, quả thực không đem nàng nhìn ởtrong mắt a. Nhưng thật ra kia thiếu nữ tử y không thanh không hiện,không tự ti cũng không kiêu ngạo mới có vài phần phong thái tiểu thưquan gia.

Lúc này cung nhân điều tra tốt quan hệtrong Thị lang phủ, cúi đầu hướng về phía hoàng hậu nói nói, hoàng hậucười lạnh ra tiếng, vốn nàng liền cảm thấy Thị lang phủ này nghe quentai, nguyên lai đó là gia đình bỉ ổi tham vinh hoa phú quý mà bán đíchnữ cho Hữu Ngự sử a. Như vậy còn gì không rõ, không trách không đúng mực như thế, bất quá ba thiếu nữ có chút tiểu thông minh kì thực thật quángu xuẩn, nàng còn không để ở trong lòng nhưng Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An đồng thời ở trong lòng hoàng hậu xếp vào phía đối địch.

Hạ quý phi tự nhiên cũng biết tình hình Thị lang phủ, nhìn ba người ĐinhTĩnh ý vị thâm trường, trong đầu chuyển nam tân tham yến hôm nay, tươicười quyến rũ động lòng người.

Hoàng hậu cùng Hạ quý phi lại cùng chúng nữ quyến nói chuyện phiếm một hồi, liền nói có việcly khai, trước khi rời đi nói hôm nay cảnh vật hoàng cung là mỹ lệ nhất, cũng có thể đi dạo. Một ít nữ quyến ngồi ở đại điện Trường Lạc cungnhàn thoại, một ít thì nghe hoàng hậu nói xong ra bên ngoài đi dạo ngựhoa viên trong truyền thuyết, phải biết rằng nếu không phải hôm nay thọyến Thái hậu, hoàng cung được mở rộng ra, thường ngày có tiến cung cácnàng cũng không có cơ hội đi dạo ngự hoa viên.

Lamlão thái quân lớn tuổi không muốn đi lại, Lưu thị chủ động cùng nàng,Vân Hi Vũ rất nhanh chạy hướng Đinh Tử, kéo nàng liền đi ra ngoài.

Hai người chạy ra một bước, Vân Hi Vũ mới khẩn trương nhìn mặt Đinh Tử, lúc nhìn thấy gò má nàng trong sáng trắng nõn như trước thở dài một hơi,sau đó mắng: “Tổ mẫu ngươi cũng quá đáng, không phải chỉ là một món đồ,thế nhưng trước mặt mọi người đánh ngươi!” Nói lại ha hả cười, “Bất quábà ta cũng ngu xuẩn, tự tìm tội, đáng đời!”

Vân Hi Vũ nói chuyện từ trước đến nay đều nói trắng ra, Đinh Tử biết nànglà vì lo lắng cho mình mà mắng ra uất khí, chỉ là cười vỗ vỗ tay nàng,vừa muốn nói chuyện lại nghe phía sau vang lên thanh âm.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An thế nhưng cùng theo tới,Vân Hi Vũ chân mày nhăn lại, ba người này thế nào âm hồn không tiêu tan, nàng kéo Tử nhi đi ra chính là không muốn ở cùng các nàng, đã vậy cònchạy theo tới quá mau, đáng ghét!

Đinh Tĩnh giơ lênkhuôn mặt tươi cười chạy tới, kéo Đinh Tử cánh tay một bên kia liềnkhông buông tay: “Biểu tỷ cùng tỷ tỷ chạy thật đúng là mau, nháy mắtliền không thấy, làm cho chúng ta không dễ tìm a.”

Vân Hi Vũ giật nhẹ khóe miệng, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Ta với ngươi cũngkhông có bà con, ngươi có phải hay không gọi sai xưng hô, ngươi nên gọita Vân tiểu thư.”

Đinh Tĩnh khuôn mặt tươi cười cứng lại trong nháy mắt, trong mắt thoáng hiện hận ý, lại lập tức cười trảlời: “Là Tĩnh nhi nói lỡ, Vân tiểu thư không nên trách tội a.” Quay đầunhìn về phía Đinh Tử, nhu thuận trưng cầu ý kiến của nàng, “Tỷ tỷ này là muốn đi đâu, Tĩnh nhi cũng không tiến vào hoàng cung, nghe nói hoàngcung Đại Tề này là địa phương lớn nhất, rất dễ lạc đường, không bằngchúng ta cùng nhau đi, cũng không dễ dàng đi lạc, nếu không sẽ thật mấtmặt a. Ha ha ha ~” nói xong nàng trước cười, Vân Hi Vũ lập tức muốn cựtuyệt, lại nhìn thấy Đinh Tử cho nàng cái ánh mắt, Vân Hi Vũ mặc dù nghi hoặc, lại không kiên nhẫn gật gật đầu.

Vân Hi Vũkéo tay Đinh Tử thỉnh thoảng cười nói, Đinh Tử hơi nghiêng cánh tay bịĐinh Tĩnh thân thiết ôm, Đinh Ninh Nhi, Đinh An yên tĩnh theo ở phíasau, thỉnh thoảng quan sát cảnh sắc hoàng cung, dọc theo con đường nàyphần lớn là Vân Hi Vũ nói, trên đường đi gặp một đường nhỏ đá cuội, khúc quanh phía trước đi tới hai tiểu thư mang theo nha hoàn đi ngang qua,Vân Hi Vũ vừa nhìn lập tức vui vẻ kêu: “Sương tuyết, Linh Nguyệt, ta ởchỗ này đây!” Hai người kia nhìn thấy Vân Hi Vũ cùng cười đi qua đây.

“Ngươi vừa vội vã đi ra, cũng không chú ý tới chúng ta gọi ngươi, thực sự làxúc động a, tính tình một chút cũng không sửa.” Trước đi tới là một vịnữ tử khuôn mặt thập phần ôn nhã, trời sinh một đôi mắt cười cong cong,thanh âm nàng thập phần nhu hòa, dù là oán giận chỉ trích cũng làm chongười nghe thoải mái như gió xuân thổi, một vị khác diện mục giống nhưsương tuyết, lạnh nhạt gần như bất cận nhân tình, ánh mắt lành lạnh coinhư không có nhiệt độ, chỉ lúc nhìn hướng Vân Hi Vũ hiện lên tia cảm xúc nhàn nhạt, chắc hẳn đó là vị tiểu thư gọi Sương Tuyết, mỹ nhân lànhlạnh như tuyết.

“Ta giới thiệu với các ngươi, đây là ta biểu muội Đinh Tử, biểu muội, vị này chính là nhị tiểu thư Trấn Quốc hậu phủ Hạ Linh Nguyệt, vị này chính là đích thiên kim Tả ngự sử giaBạch Sương Tuyết, chúng ta thế nhưng nhiều năm bạn tốt khuê tú.” Vân HiVũ cười vì ba người giới thiệu, hoàn toàn coi ba người Đinh Tĩnh khôngtồn tại, Đinh Tĩnh bên cạnh trong lòng hận muốn chết, trên mặt lại không hiển.

“Đinh Tử gặp qua Hạ tiểu thư, Bạch tiểu thư.”

“Ai đừng khách khí, Hi Vũ trước đây liền thường nhắc tới nàng có một biểumuội nhu thuận thông minh, ta hôm nay vừa nhìn quả nhiên danh bất hưtruyền” Hạ Linh Nguyệt kéo Đinh Tử cười khích lệ, một đôi mắt cười thậtsâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, Bạch Sương Tuyết kia chỉ là gật gậtđầu liền tính bày tỏ chào hỏi.

“Hạ tiểu thư hảo,Bạch tiểu thư hảo, tiểu nữ Đinh Tĩnh có lễ” Vốn trong lòng có hận, vừanghe đến thân phận Bạch Sương Tuyết cùng Hạ Linh Nguyệt, Đinh Tĩnh điềmmặt tự giới thiệu. Đinh Ninh Nhi, Đinh An tự nhiên cũng lần lượt giớithiệu, Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết chỉ là mỉm cười ứng thanhcũng không muốn nói chuyện nhiều, hiển nhiên không muốn cùng tri giao,Đinh Tĩnh kia lại là không ngừng cười chen vào nói, thẳng đến mau đưahai người nói phiền, đám người bọn họ tới chỗ chòi nghỉ mát ngự hoaviên, lúc này trong ngự hoa viên truyền ra một trận thanh âm, bọn họcũng rất hiếu kỳ liền bước nhanh đến gần.

Vừa tiếnvào lại thấy trước mắt sắc màu rực rỡ, thật có loại cảm giác phung phímê người, thì ra gần như toàn bộ quan gia tiểu thư ở Trường Lạc cung đều tập trung nơi này, khiến nơi này có không ít nữ tử, cũng có không thiếu nam tử, mà các nam tử thân phận phong thái bất phàm, nhưng mà nổi bậtnhất chỉ có bốn người.

Trong đó ba người Đinh Tử gặp qua, An vương thế tử Lam Thanh Lăng, An quốc hậu công tử Tiết Vũ, HộQuốc hậu phủ Vân Hi Văn, một cái khác Đinh Tử lại chưa thấy qua, chỉ lànhìn hắn mặc áo mãng bào màu vàng sắc hơi đỏ thêu rồng bốn mống uy nghikhí phách, đầu đội ngọc quan bằng ngọc quý, hẳn là chính là thái tửđương triều Lam Thanh Trọng, hắn hình dạng không có như Lam Thanh Lăngvô song, khí thế không bằng Tiết Vũ thoát trần trích tiên, cũng khôngphải Vân Hi Văn thanh trúc nhẹ nhàng giai công tử, thế nhưng tướng mạođoan chính mày long mắt hổ, thêm khí chất tôn quý bẩm sinh, một chútcũng không bị ba nam tử kìa hạ uy phong, mà Lam Thanh Trọng cũng chínhlà một trong ngũ đại mỹ nam Đại Tề.

Đám người ĐinhTử chậm rãi đến gần, nghe thấy tiếng reo hò xung quanh, nguyên lai chúng tiểu thư cảm thấy buồn chán đến ngự hoa viên du ngoạn, tình cờ nhìnthấy Lam Thanh Trọng dẫn đầu mấy vị công tử đang chơi phóng lao, liềnnổi lên hứng thú vây xem, mà lúc này khoảng cách phóng lao đã thiết lậptại mười lăm mễ xa, khi đó Lam Thanh Lăng vừa phóng một mũi lao nhẹnhàng mà chính xác, chỉ thấy hắn tóc đen tung bay, mặt mày bởi vì đôimắt đen như mực tản ra trát động tinh quang, càng làm cho người ta cảmthấy thần thái phi phàm, rất nhiều tiểu thư nắm chặt hai tay, hai gò máửng hồng, kích động thét lên. Ba người Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An vừa mới tới chỗ này, nhất thời nhìn thấy nhiều danh môn công tử ưu túnhư vậy, cũng không khỏi đỏ mặt. (này cũng ko rõ là phóng lao hay tênhay gậy, nhưng tên thì nhỏ quá, gậy thì nghe cùi bắp quá nên ta để laocho nghe nguy hiểm =)))

Nam tử ở đây chính là những công tử tôn quý nhất Đại Tề, dù là thân phận hay diện mạo đều đủ để cho bất luận nữ tử nào động tâm!

Lam Thanh Trọng hí mắt liếc nhìn Lam Thanh Lăng một cái, lớn tiếng nói: “xa hơn!” Lập tức có cung nhân đem đầu bình dời về phía sau một thước, LamThanh Trọng tự tin cười nói, “xa hơn nữa” Cung nhân tiếp tục dời, LamThanh Trọng thẳng đến khi đầu bình dời đến hai mươi lăm mễ xa, lúc nàyLam Thanh Trọng mới hô dừng.

Lam Thanh Trọng cười tự tin, bước chân ổn trọng đứng yên vị trí lúc đầu, cánh tay đường hoànggiơ lên, âm thanh mũi lao “sưu” hướng đầu bình mà đi, “đương” tên lêntiếng trả lời mà vào, trò phóng lao này thập phần khảo cứu lực cánh taycùng xảo kình, âm thanh vào nhẹ như vậy, có thể thấy được Lam ThanhTrọng võ công không thấp, lực cánh tay bất phàm, kế tiếp là Vân Hi Văn,Tiết Vũ phóng, về phần mấy công tử dự thi ban đầu, đã sớm thua trận,càng nổi bật thực lực bốn vị tư thế oai hùng, Vân Hi Vũ cùng Tiết Vũnhìn như không muốn kinh phong, tại đây phóng lao lại rất có tâm đắc,lần lượt đều phóng chính xác.

Đối mặt Lam ThanhTrọng ánh mắt khiêu khích, Lam Thanh Lăng khóe miệng nhẹ cong, trong mắt có vài phần chẳng đáng, đợt thi đấu thứ hai tiếp tục bắt đầu…

Đinh Tử vốn đứng ở một bên đột nhiên thân nhoáng lên, loạng choạng ngãxuống, Đinh Tĩnh vẫn kéo cánh tay nàng, trước hết kịp phản ứng, cả kinhkêu lên: “Nha, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy, trên mặt thật là đỏ a, có phảihay không trúng gió nên không thoải mái a!”

Vân HiVũ nhìn sang, quả nhiên thấy Đinh Tử sắc mặt ửng hồng, trên trán hơiphát ra mồ hôi, nhìn có chút sốt cao, vội vã tiếp được Đinh Tử: “Tử nhingươi thế nào, nếu không trước đi nghỉ ngơi một chút đi, vẫn là đừngphơi nắng.“

“Đúng vậy đúng vậy, mau dẫn tỷ tỷ đếnnơi râm mát đi, thân thể tỷ tỷ vẫn không tốt, đừng để bị cảm nắng sẽkhông tốt.” Đinh Tĩnh thập phần khẩn trương nhìn Đinh Tử, Vân Hi Vũ nghi hoặc nhìn Đinh Tĩnh, nhìn ánh mắt nàng ta khẩn trương, lo lắng trên mặt cũng có phần thành khẩn, chẳng lẽ lương tâm nàng ta trỗi dậy, vẫn làlương tâm chưa mất, biết tình tỷ muội? Bất quá bây giờ trọng yếu nhất là mang Đinh Tử đi mới được.

“Sương tuyết, Linh Nguyệt ta sẽ rời đi trước, các ngươi cứ xem đi.” Vân Hi Vũ mang theo hai nhahoàn cùng Đinh Tĩnh mang theo Đinh Tử vội vã ly khai, Đinh Ninh Nhi haimắt sáng lên nhìn giữa sân phóng, mỗi khi nhìn thấy một công tử thitriển hết phong tư liền nhịn không được thét chói tai cố lên, căn bảnkhông chú ý Đinh Tử rời đi, Đinh An trong mắt hiện lên tia kì dị, tayhơi vuốt bên hông, thời gian mấu chốt nàng có thể giúp Đinh Tĩnh mộttay!

Vân Hi Vũ vội vã chạy về phía trước, muốn nhanh lên một chút tìm được địa phương tốt cho Đinh Tử nghỉ ngơi, mới ra ngựhoa viên quẹo một góc lại bị cung nữ bên ngoài vội vã đụng ngã, cung nữsắc mặt trắng nhợt, vội quỳ xuống đất thỉnh tội: “Nô tỳ có tội, kinhngạc tiểu thư, thỉnh tiểu thư thứ tội. Nô tỳ thật sự là phụng mệnh lệnhHạ quý phi nương nương muốn lấy một chút đồ mà quá mức vội vội vàngvàng, nô tỳ không phải cố ý.”

Vân Hi Vũ cũng khôngphải người ỷ mạnh hiếp yếu nên khoát khoát tay cho tiểu cung nữ ly khai: “Tử nhi, chúng ta đến phía trước xem một chút đi”. Ai biết vừa quay đầu lại liền căn bản không thấy bóng dáng Đinh Tử cùng Đinh Tĩnh, nghĩ thầm có thể là chạy quá nhanh nên bị tách ra, Vân Hi Vũ nhíu nhíu mày cùnghai nha hoàn vội vã đi tìm, nhưng mà đi hết ngự hoa viên vẫn không thấynàng liền kinh hãi, Tử nhi không thấy, chuyện gì xảy ra!

Đinh Tử vẫn choáng váng nặng nề , chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo, bị ngườinâng đi rất nhiều đường, không biết đi bao lâu, liền nghe “phanh” mộttiếng đạp cửa vang lên, sau đó nàng bị kéo đi vài bước, “phịch” mộttiếng bị đẩy ngã ở trên thứ gì đó.

“Tốt, làm tốtlắm! Không ngờ nhìn gần Đinh Tử còn đẹp hơn a, hôm nay gia nhất định cho ngươi dục tiên dục tử.” Bên tai đột nhiên truyền đến một cỗ nhiệt khí,giọng nói lưu manh, nàng cảm giác trên mặt bị bàn tay thô to tác quái.

“Vậy ngươi chơi thật khá là được rồi, nhất định phải tận hứng a.” Theo tiếng cửa mở chậm rãi, một đạo tiếng nói ác độc vang lên, đó là tiếng ĐinhTĩnh, mà đáp lại Đinh Tĩnh chính là động tác đôi bàn tay to kia kéo yphục Đinh Tử…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.