Chương trước
Chương sau
Edit: Ms Halloween

Beta: Sally

Ngự hoa viên hoa tươi khắp nơi, đình đài đứng sừng sững, người đứng ở bêntrong cũng muốn dung nhập vào trong đó, hưởng thụ cảnh sắc hoa mỹ cùngvới cảm giác vô thượng, cuộc thi đấu trong hoa viên càng kịch liệt.

Cùng hai nha hoàn chia ra đi ba con đường tìm lại một vòng vẫn không có tintức của Đinh Tử, Vân Hi Vũ đổ mồ hôi lạnh, nàng vẫn âm thầm nhắc nhởchính mình, Tử nhi là người thập phần thông minh cơ trí, nàng ấy khôngcó việc gì, bình tĩnh, bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng vẫn kềm khôngđược không ngừng lo lắng, dao động, đầu óc Vân Hi Vũ trống rỗng.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ, biểu tiểu thư không thoải mái, sẽ không xảy rachuyện gì chứ?” Nha hoàn Nhu nhi sắc mặt khẩn trương, kỳ thực trong lòng nàng đã có dự cảm bất hảo, cũng không dám nói bậy cái gì. Bình nhikhông nói gì, trong lòng cũng khẩn trương gần chết.

“Không… Sẽ không. Trước đi tìm đại ca, có thể huynh ấy sẽ có biện pháp!” Vân Hi Vũ bình thường mặc dù hoạt bát, làm việc hơi có vẻ xúc động, nhưng cònbiết nặng nhẹ, nơi này là hoàng cung, hiện tại không biết Tử nhi đã xảyra chuyện gì, có hay không gặp nguy hiểm, nếu như thật không có mà nàngđem sự tình làm lớn, ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng chuyệnbé xé ra to, trái lại đối Đinh Tử không tốt. Thế nhưng nàng cũng khôngthể lại để nha hoàn tìm không mục đích như thế, các nàng cùng ngườitrong hoàng cung không quen, nếu làm như vậy mà trúng kế kẻ khác hoặc là bị lợi dụng làm chuyện ác gì khác, phiền phức sẽ lớn hơn nữa.

Vân Hi Văn thân là võ quan, luôn luôn tiến vào hoàng cung, hơn nữa so vớiVân Hi Vũ thông minh và xử lý vấn đề chu đáo hơn, có thể mượn chức quanđể tìm được Đinh Tử cũng không chừng.

Chủ tớ bangười vội vã chạy về ngự hoa viên, vốn Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch SươngTuyết nhìn thấy Vân Hi Vũ liền cười chào đón: “Hi Vũ ngươi nhanh như vậy trở về, tình huống Tử nhi muội muội thế nào?” Hạ Linh Nguyệt lo lắnghỏi, Vân Hi Vũ há mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, không phải nóinàng không đem Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết làm bằng hữu, thếnhưng biểu muội Đinh Tử cùng các nàng vẫn là không có quan hệ. Trongđiều kiện không biết rõ tình huống của Đinh Tử, nàng không dám cùng quánhiều người nói cái gì.

“Không có gì, trong phủ có việc, ta muốn tìm ca ca nói chuyện” lắc lắc đầu, Vân Hi Vũ chen vào trong đám người.

Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết nhìn nhau đều không tin lời Vân Hi Vũ nói, các nàng cũng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Vân Hi Vũ có sự né tránh cùng với thần sắc kinh hoảng và cấp bách, vừa rồi nàng cùng Đinh Tử rời đi, chẳng lẽ Đinh Tử đã xảy ra chuyện gì? Bạch Sương Tuyết ngẫm lại nữtử thanh đạm ưu nhã gọi là Đinh Tử kia, mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần,nhưng nàng cũng không ghét nàng ấy, đây là do Bạch Sương Tuyết tính tình lạnh nhạt từ nhỏ, rất ít phát sinh chuyện gì, nhưng ở trong hoàng cungnàng cùng Đinh Tử chỉ mới quen, cũng không thể nhúng tay quản cái gì. Hạ Linh Nguyệt nhẹ cau mày, khe khẽ thở dài một hơi, thần tình trong mắtcó tia khác thường, giương mắt hướng trung tâm nơi, bị vây phóng nhìnlại, con ngươi lại chuyển đui mù.

Trong vòng phóng,khoảng cách lúc này đã tới hai mươi chín mét, như cũ là Lam Thanh Lăng,Lam Thanh Trọng, Tiết Vũ cùng với Vân Hi Văn bốn người, bốn người nàymỗi người phóng ra một mũi lao, kéo theo tiếng kêu sợ hãi ở xung quanh,tiểu thư nha hoàn các phủ không ngừng ái mộ ca ngợi, một ít công tử thất bại cũng đồng thời kinh hô vỗ tay.

Tiết Vũ một thân áo bào màu trắng, tà áo thêu nhiều đóa Bạch Vân bằng chỉ bạc mang theovài phần xa hoa, tóc đen như mực được bạch ngọc quan cố định, dây cộttóc màu trắng theo gió đong đưa, hắn mỉm cười nâng cánh tay, tà áo lưuvân bay bay, bạch y nhẹ nhàng, khí chất khuynh trần, bao nhiêu ngườinhìn ngây dại.

Vân Hi Vũ lúc này vô tâm thưởng thức, vọt vào vòng phóng liền kéo Vân Hi Văn đi ra ngoài làm cho không ítngười sửng sốt, Vân Hi Vũ bình thường mặc dù hoạt bát hiếu động nhưnglàm việc vẫn biết đúng mực, Văn Hi Văn lúc này thấy nàng mồ hôi hột tỏara, hai tròng mắt trừng trừng, lòng bàn tay gắt gao nắm tay của hắn cũng ướt, liền biết có việc, cười quay đầu hướng về phía những người khácnói: “Trong phủ có việc, ta đi trước một bước, bất quá ta cũng tới cựchạn, không dám lưu lại mất thể diện, thất lễ.” Nói xong, huynh muội VânHi Văn liền rời đi.

Khoảng cách phóng kế tiếp là bamươi mét, lên sân khấu thứ nhất là Lam Thanh Lăng, lúc lấy lao ra hắn âm thầm nắm thật chặt tay, bỗng nhiên quay đầu, mà Vân Hi Vũ vừa mới chạytới ngự hoa viên đã nhịn không được kéo Vân Hi Văn nói chuyện, Vân Hi Vũ nhỏ giọng đem chuyện đã xảy ra nói, Lam Thanh Lăng nhìn khẩu hình miệng Vân Hi Vũ, không biết thấy cái gì, môi nhẹ nhàng quyến rũ ra, quay đầulại ném mạnh, “phốc đông.” Mũi lao kia cấp tốc bay ra, trực tiếp cắm vào miệng bình, lại bởi vì tốc độ cùng lực đạo làm đầu bình trong nháy mắtchao đảo, mũi lao như gió kéo cái bình ra xa mấy thước mới dừng lại,cung nhân đi vào kiểm tra kinh ngạc kêu một tiếng, cầm lấy mũi lao cùngcái bình lên, phát hiện đáy của chiếc bình kia có một cái vòng tròn, một tia nắng chiếu xuyên qua.

Mũi lao kia thế nhưngtrực tiếp làm thủng đáy bình, đây là thân thủ gì a, mọi người kinh hôlên tiếng chạy lên trước kiểm tra, trong miệng càng ca ngợi không ngừng.

Lam Thanh Trọng xanh mặt, hắn tướng mạo xuất chúng, khí chất văn hoa, lạilà thái tử Đại Tề dưới một người trên vạn người, vốn nên là người đượcvô số người tôn kính, thế nhưng bất luận là trên triều hay hạ triều LamThanh Lăng nơi nào cũng áp hắn, điều này làm cho hắn thập phần khôngphục, trò chơi này cũng là thứ hắn sở trường nhất, cũng đã khổ côngluyện nhất, so ra lại vẫn hạ phong, trán Lam Thanh Trọng nổi gân xanh,tức giận nói: “Hừ, cũng bất quá… a, Lam Thanh Lăng đâu!” Thanh âm hắntăng cao, trong nháy mắt làm cho ngự hoa viên đang huyên náo rầm rầm antĩnh lại, mọi người quét nhìn bốn phía, Lam Thanh Lăng thế nhưng độtnhiên biến mất? Đây là có chuyện gì?

Một góc khác,nơi chòi nghỉ mát của ngự hoa viên, hai thiếu nữ quần áo hoa lệ khí độbất phàm đang ngồi, một người trong đôi mắt đẹp nửa mở, tươi cười càngphát ra ôn hòa đại khí.

“Vũ nhi, muội nói thật sao?” chân mày Vân Hi Văn nhăn lại thật sâu, trong lòng cũng căng thẳng.

“Là thật, ca hiện tại làm sao bây giờ?” Vân Hi Vũ mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh nghiêm túc.

“Muội thực sự là hồ đồ, mấy ngày trước muội cùng mẫu thân đi Thị lang phủđoạt đồ cưới, làm hại Mã di nương phủ bọn họ bị phạt, mẹ con các nàngsao lại không ghi hận, hôm nay Đinh Tĩnh biểu hiện đáng ra nên châm chọc khiêu khích mới không kỳ quái, nàng ta càng nhu thuận càng có vấn đề a. Tám phần là thừa dịp thân thể biểu muội không thoải mái muốn làm chuyện xấu gì mới không nói cho muội, mà kéo người rời đi” Vân Hi Văn mắng Vân Hi Vũ, mà Vân Hi Vũ cũng sớm nghĩ tới đây, cũng bởi vì như vậy nàng mới sợ hãi như thế, nghĩ đến chuyện suýt xảy ra ở Hộ Quốc hậu phủ, tronglòng không ngừng được sợ hãi, trong mắt dần dần ẩm ướt.

“Kia… Hiện tại làm sao bây giờ, chúng ta trước phải tìm được Tử nhi a…”

Vân Hi Văn trầm trọng thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Vân Hi Vũ: “Được rồi trước đừng khóc, vẫn chưa tới mức xấu nhất, muội trước tiên đi về Trường Lạccung tìm tổ mẫu cùng mẫu thân, tổ mẫu là nhị phẩm cáo mệnh từng nhiềulần tiến cung, không có khả năng không có quen biết cung nữ, nhờ bà phái người giúp đỡ tìm xem, ta sẽ tìm những thị vệ hoàng cung quen biết nhìn xem, mau chia ra hành động, việc này không thể chậm trễ”

“Vâng!” Vân Hi Vũ thu lại nước mắt, mạnh gật đầu, mang theo hai nha hoàn nhanhchóng chạy đi Trường Lạc cung, Vân Hi Văn chân mày thật sâu nhăn lại, Vũ nhi đụng tới cung nữ tự xưng là làm việc cho Hạ quý phi, nếu thật làngười của Hạ quý phi thì nàng ta vì sao cũng tham dự trong đó, nếu Hạquý phi muốn động thủ, kia… Vân Hi Văn thậm chí không dám nghĩ kết quả,nếu là người khác mượn tên Hạ quý phi làm việc, cũng không thể không cókhả năng.

Vân Hi Văn nắm chặt hai tay, không, khôngthể để cho Tử nhi gặp chuyện không may, một thiếu nữ hiểu chuyện dịungoan như vậy, nàng không những xinh đẹp mà còn phải lớn trước tuổi, tại sao có thể làm cho nàng gặp chuyện không may. Vân Hi Văn bước nhanhchạy đi tìm thị vệ quen biết, hắn vừa mới ly khai, một người mặc cẩm bào màu đen huyền thêu hồng sắc bàn long, bóng người bước đi thong thả đếngần.

Vừa rồi hắn chỉ nghi hoặc quay đầu nhìn thử,không nghĩ rằng nhìn thấy Vân Hi Vũ nói ra chữ “Tử”, cách quá xa nênkhông nghe được bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng xem thần sắc bọn họcũng biết nhất định không phải là chuyện tốt.

LamThanh Lăng không khỏi có chút không hiểu, thế nào nhiều chuyện xảy ratrên người Đinh Tử như vậy? Một chuyện vừa xong một chuyện khác lại bắtđầu, lập tức lại lắc đầu, nếu không phải là như thế, một thiếu nữ mườiba tuổi sao có thể gặp chuyện quyết đoán bình tĩnh không hoảng loạn chút nào, hắn còn nhớ rõ ở Hộ Quốc hậu phủ, sau ngọn giả sơn, lúc đó độngtác của nàng quyết đoán đá hướng sinh mạng hắn (mọi người biết là chỗnào rồi đấy :”>),lúc đó hắn đã kinh hãi, dạng thiếu nữ gì mới có thể làm ra động tác như thế mà không chút do dự.

LamThanh Lăng cười khẽ, cũng không phải chuyện kỳ quái gì, loại sự tình này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, ở ngoài Bạch Vân am, một châncủa nàng lúc đó khiến hắn nhìn cũng kinh ngạc (nếu quên thỉnh mọi ngườiđọc lại chương 10+11),người nào dám đắc tội nàng, sợ rằng tuyệt đốikhông có kết cục tốt. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Lam Thanh Lăngcước bộ vẫn chậm rãi động, rời đi …

Trong một gianphòng, âm thanh nữ tử kiều mị thỉnh thoảng vang vọng, là đau cũng làkhoái, mang một loại cảm giác mâu thuẫn kỳ diệu, nhưng lại đặc biệt động tình, mê hoặc nhân tâm, nam tử ở trên người nữ tử cày cấy ánh mắt sắcnhọn chớp động, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, không ngừng vận động rongruổi, hô hấp thô nặng, mang theo điên cuồng thở dốc cùng cấp bách.

Trên giường hai thân thể nam nữ trần truồng kịch liệt quấn quýt cùng mộtchỗ, tiếng rên rỉ mị người, chim chóc nghe cũng phải xấu hổ che mặt,nhưng mà âm thanh của bọn họ càng lúc càng lớn, càng ngày càng mê mị:“Đinh Tử, ngươi tiểu tiện nhân này, thật con mẹ nó là một yêu tinh!” Nam tử nắm cằm người dưới thân, không ngừng nói, không ngừng động.

Mỹ nhân kia mắt say lờ đờ sương mù, hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng, namtử cực kỳ bất mãn bóp miệng nàng ta, cấp thiết uy hiếp hỏi: “Nói, cóthích hay không, nói mau!“

Nữ tử dưới thân ánh mắtcàng sương mù, bởi vì nàng lúc này chỉ cảm thấy vô thượng khoái cảm xông thẳng lên trán, lan tỏa tứ chi, một chút đau đớn ban đầu cũng biến mấttăm, có cũng chỉ là cảm giác mà nàng thập phần xa lạ, nàng rên rỉ khôngngừng, thế nhưng càng ngày càng khát cầu, bị nam tử hỏi gấp, cảm giácđược, động tác nam tử dần dần dừng lại, nữ tử câu cổ nam tử hôn, thínhgiác không phải thập phần linh mẫn, chỉ là miễn cưỡng trả lời câu hỏichấp nhất của nam tử: “Thích, thích!”

“Đồ tiểu đêtiện ngươi, lúc trước còn tránh người ngoài ngàn dặm sao, còn làm bộkhông biết ta sao, ha ha ha, ngươi thế nhưng cũng có lúc giống như chócái, ở trên người ta cầu hoan, Đinh Tử ngươi đồ đê tiện này, dám cựtuyệt ta, ta cho thân thể ngươi vĩnh viễn không rời khỏi ta. Ha ha ha!”

“A!” Nữ tử tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên, trong hồng trướng layđộng càng kịch liệt, âm thanh nữ tử thở gấp kết hợp cùng nam tử thôsuyễn, tình hình thập phần sắc tình!

(Ms Hall: Mô phật, cái đoạn này kinh dị ác. Sally: Haha Mọi người đều muốn truyện 3S ak)

“Tiểu thư, người thế nào, vẫn không thoải mái sao?” cách gian phòng đó khôngxa là một giả sơn hẻo lánh, một tiểu nha đầu vận y phục màu lục nhạt như nha hoàn khẩn trương hỏi thiếu nữ đang nhắm mắt tựa ở trên tảng đá, sắc mặt phiếm hồng khó che giấu.

Thiếu nữ khẽ cau mày,hàng mi xinh đẹp run nhè nhẹ hai cái, mới chậm rãi mở, cặp mắt sángtrong kia phiếm một tia sương mù thủy nhuận sáng bóng, yếu ớt lại tản ra cường liệt sức quyến rũ, nha hoàn nhìn mà hô hấp cứng lại, tay đặt ởdưới mũi thiếu nữ, cảm giác hô hấp của thiếu nữ thập phần nhiệt năng,trong lòng phát run, khàn khàn nói: “Tiểu thư, người thực sự không cóchuyện gì sao?”

Thiếu nữ ngẩng đầu sờ bên hông thắtlưng, tay sờ soạng một chút thế nhưng nhất vô sở hoạch (không có thuhoạch gì),tia sáng trong mắt bỗng chợt lóe, mang theo lãnh ý vô biên,hòa tan mấy phần sương mù trong mắt.

Tâm Đinh Tử nháy mắt trầm xuống, khăn tay không có!

Xem ra có vài người thực sự không cam lòng bình tĩnh, là ở trong Trường Lạc cung? Sợ là chỉ có khi đó, lúc làm ngã chén nàng vội vàng quỳ xuốngnhận tội chính là thời cơ tốt để hạ thủ a, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười trào phúng, trong mắt mang theo nhè nhẹ tiếu ý tà ác, nhẹ nhàngphất mái tóc rơi trước ngực, Tốt! Tuồng vui này nàng muốn nhìn xem thậtkỹ, chung quy sẽ có nhiều đặc sắc!

Hỉ nhi kinh ngạcmột chút, cùng Linh nhi liếc mắt nhìn nhau, tiểu thư thoạt nhìn thực sựkhông thích hợp, chẳng lẽ do quá không thoải mái, vì thế trở nên là lạ?Nụ cười kia, quá dọa người a!

“Tiểu thư, người không có chuyện gì chứ… Trên mặt nóng quá, thật là đỏ a.” Hỉ nhi sờ sờ mặtĐinh Tử, vừa sờ liền bất khả tư nghị, nhiệt độ lại cao hơn bình thường,giống tình huống Đinh Tử trước đây sốt cao, chỉ là bản chất khác nhaunhư hai thái cực, Hỉ nhi vội vã khẩn trương hỏi, “Tiểu thư, dược hiệucủa thuốc kia còn chưa lui, sẽ không sao chứ???”

Đinh Tử lắc lắc đầu lại cảm giác làm như vậy khiến đầu càng hôn mê, ngừnglắc, dựa vào giả sơn tiếp tục thở hổn hển, chân mày hơi nhíu lại.

Thì ra ở trong Trường Lạc cung Đinh Tĩnh đẩy Đinh Tử là có hai mục đích,một là làm cho nàng mất mặt trước mặt mọi người, tốt nhất là bị người ta hung hăng quở trách một hồi, kia liền có thể bớt giận, nhưng mục đíchchủ yếu nhất là đưa ly trà mới đã bị bỏ thuốc cho Đinh Tử. Lúc trước Mãdi nương xuất ngoại trao đổi cùng Hữu Ngự sử phu nhân về hôn sự của Đinh Tử và Phùng Ngọc Hoa, Hoàng thị vừa gặp mặt đã tuyên bố hôn sự nàyPhùng phủ tuyệt đối sẽ không lui!

Kỳ thực Hoàng thịcăn bản không có lo lắng cái gì, nhi tử của nàng thích nam phong đã bịtruyền ra, lại có hành vi rõ như ban ngày, cường cướp nam tử muốn đi cẩu thả cùng lưu manh, hơn nữa ban ngày tuyển dâm (ý nói ban ngày mà muốnxxoo) đó là biểu hiện không tư tiến thủ (không biết lo sự nghiệp, chỉbiết ăn chơi, phá phách),đừng nói hôn sự này hai phủ có phải đã qua nạp cát hay không, dù là đã cưới Đinh Tử về, mà loại hành vi ác liệt nàycủa Phùng Ngọc Hoa bị phát hiện cũng có thể đơn phương đưa ra hòa ly, dù Phùng phủ không đồng ý việc này cũng có thể cáo lên Quan phủ để giảiquyết, Phùng phủ cũng không có đạo lý không buông người. Thế nhưng muốnlàm theo biện pháp của Phùng Thiệu Nguyên, Hoàng thị biết Mã di nươngkhẳng định cũng bởi vậy bị trừng phạt, liền muốn ra oai phủ đầu trước,ai biết Mã di nương một chút cũng không phản đối mà trái lại cười đápứng .

“Hoàng phu nhân yên tâm, hôn sự này ta nhấtđịnh phải làm cho Đinh Tử kết thành!” Trong mắt ả mang theo hung tàncùng hận ý, Hoàng thị nhìn mà buồn nôn, trong lòng mắng Mã di nương hành vi ác độc, bà chỗ nào không rõ, Mã di nương này thuần túy là phát tiếtcùng trả thù, cộng thêm gả Đinh Tử đi thì trong phủ càng không có uyhiếp gì lớn nữa, bà ta lại có thể diễu võ dương oai mà thôi, bất quá ýnghĩ của hai người không mưu mà hợp, hơn nữa đều có lợi cho hai bên.

“Ngươi có biện pháp?”

“Tự nhiên, Hoàng phu nhân cảm thấy, nếu là Đinh Tử ở trước mặt mọi ngườicùng Phùng công tử hoan hảo, nàng còn có thể chống chế sao?”

“Như vậy sao được, chẳng phải là làm cho thanh danh của Ngọc Hoa càng bị hao tổn sao?” Hoàng thị lập tức cự tuyệt, Mã di nương trong lòng cười lạnh, ngươi chết đến nơi thì còn có cái thanh danh gì đáng nói, làm dâm phụcòn muốn lấy nội khố cản trở, trong lòng khinh miệt trên mặt lại tíchcực khuyên , “Hoàng phu nhân, không phải ta muốn nói, chuyện đã đến nước này, Phùng phủ muốn tìm được nữ nhi gia đình trong sạch sợ là đã khónay còn khó hơn, Hoàng phu nhân cảm thấy là ‘tư tướng thụ thụ’* nghiêmtrọng, hay là yêu thích nam phong nghiêm trọng. Nếu chỉ là tư tướng thụthụ, chúng ta còn có thể dùng lý do bọn họ sớm đã tình cảm sâu đậm đểche giấu, hai người thành hôn sớm muộn có thể giành lại thanh danh choPhùng công tử, nhưng còn nam phong, sợ là rất khó cãi đi“

(*) Tư tướng thụ thụ: Hàm nghĩa việc quan hệ xxoo nam nữ, hai bên cùng tựnguyện. (Sally: theo ta hiểu là vậy, ta cũng ko biết giải thích sao chorõ, Mn thông cảm ak)

Hoàng thị nhíu mày, không trảlời ngay, về nhà tìm Hữu Ngự sử Phùng Thiệu Nguyên thương lượng chuyệnnày, nhất thời cũng không có phương pháp nào tốt hơn, nếu mượn cơ hộilần này làm cho Phùng Ngọc Hoa cùng Đinh Tử có phu thê chi thực, trựctiếp đem hôn sự định rồi lại theo kế hoạch của bọn họ mà làm cũng được,ngày thứ hai lúc Hoàng phu nhân gặp lại Mã di nương thì lấy ra một baomị dược mà lúc trước Phùng Ngọc Hoa dùng để ép buộc người khác hoan hảo, dược hiệu hết sức kinh người, một chút liền có thể khiến tâm trí ngườita mê muội, chỉ có cùng người hoan hảo mới giải hết.

Đinh Tĩnh cầm lấy bao mị dược này, sợ dược hiệu quá nhẹ Đinh Tử không cóphản ứng, âm thầm hạ hết một bao, ngón cái Đinh Tử có giấu thuốc bột tựchế giúp tinh thần thanh tỉnh, khi uống tự nhiên sẽ không mất lý trí,uống xong ly trà kia, Đinh Tử cũng đã đoán được Đinh Tĩnh vì sao làm như vậy (vì sao khiến ĐTử làm đổ trà á),vì “mời cá vào rọ” nên thuận theokế hoạch của Đinh Tĩnh mà hành động.

Nhìn Đinh Tĩnh ở ngự hoa viên ba lần bảy lượt nhìn chằm chằm nàng mà thần sắc dần dầnkhẩn trương, nàng giả bộ thân thể không thoải mái mà té xỉu, Vân Hi Vũbị người đánh ngã, Đinh Tĩnh kéo nàng len lén rời đi nàng đều biết, hípmắt cũng âm thầm ghi nhớ lộ trình cho đến khi vào gian phòng kia, ĐinhTĩnh đem nàng ném lên giường, ý nghĩ của nàng vẫn thập phần thanh tỉnh.

Nàng chờ Phùng Ngọc Hoa động thủ, chịu đựng cảm giác buồn nôn lúc Phùng Ngọc Hoa sờ lên mặt nàng, đến lúc hắn sờ lên cổ áo nàng mà sơ hở phòng bị,Đinh Tử một phen ném ra, cổ tay áo có giấu mê huyễn dược, Phùng Ngọc Hoa bị dọa hít sâu một hơi, lập tức ngã xuống, Đinh Tĩnh chấn kinh quay đầu lại thì trước mặt là một bóng đen, lập tức liền bị chế trụ, trong miệng đồng dạng bị Đinh Tử uy mê huyễn dược cùng mị dược tự chế.

Chuyện kế tiếp cứ thế thuận lý thành chương, nàng đem hai người kéo tới trêngiường, hai người một khi thân thể như lửa nóng gặp được đối phương liền nhiệt tình phát tác, một hồi cá nước thân mật, tiện nữ tra nam kết hợp!

Chỉ là Đinh Tử không ngờ thuốc của Đinh Tĩnh dược lực lại mạnh như vậy,nàng trước đã uống thuốc giúp tinh thần thanh tỉnh mà vẫn còn có chútchoáng váng, sợ rằng phải mất một thời gian nhiệt khí mới có thể tiêutan, chỉ là thời gian không đợi người, một hồi chỉ sợ cũng có người xuất hiện. Đồng thời nàng còn có một nghi hoặc, cung nữ đụng vào Vân Hi Vũrốt cuộc có đúng là người của Hạ quý phi hay không?

Nếu là người của Hạ quý phi thì nàng ta thật có cần thiết đối với người lần đầu tiên gặp mặt ra tay ác độc như vậy?

Do người của Thị lang phủ đắc tội nàng ta, cho nên nàng ta cần trút giận,là ai gặp chuyện không may đều không sao cả, chỉ cần Thị lang phủ xấumặt nàng ta liền cao hứng? Hạ quý phi có thể là người nông cạn như thếsao? Nếu là như vậy, nàng sao có thể ngồi trên quý phi vị. Thế nhưngnhững người khác là người nào, Đinh Tử híp mắt, đáp án miêu tả sinhđộng, có thể làm lần đầu tiên là có thể làm lần thứ hai, Lâm Giai Thiếnsẽ không trực tiếp tham dự, nhưng nàng ta thân là quận chúa Lâm vươngphủ nhiều lần xuất nhập hoàng cung, muốn mua chuộc cung nữ nào dễ nhưtrở bàn tay, tám phần là nàng ta không thể nghi ngờ!

“Tiểu thư người bây giờ còn không thoải mái, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này đi, nếu không bị người phát hiện khác thường sẽ không tốt.” Hỉ nhi khẩn trương hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, nàng cũng không có bình tĩnh nhưĐinh Tử, hơn nữa sự tình liên quan đến khuê dự của nữ tử thì một chútcũng không thể hồ đồ được, mặc dù phía sau giả sơn này coi như bí mật,nhưng nếu có người tiếp cận nơi này rồi nhìn chung quanh thì khó bảotoàn không phát hiện ra các nàng, đến lúc đó Đinh Tử bị phát hiện mặtmũi phiếm hồng, bước chân phù phiếm, chắc chắc sẽ truy vấn.

“Cũng tốt, trước tìm một chỗ tránh đi!”

“Ngươi đối với hoàng cung rất quen thuộc sao?” Chủ tớ ba người đang nói chuyện đột nhiên một giọng nói nam vang lên, ba người đồng thời kinh ngạc nhìn sang, phản xạ kêu lên, “Ai?”

Cửa giả sơn,một nam tử anh tuấn mặc huyền y chậm rãi đến gần, tóc đen mượt như nhung chảy xuôi xuống, mặt mày mang theo nhạt nhẽo và lạnh lùng, môi mím thật chặt, vô hình trung tản ra lãnh ý cự người ngoài ngàn dặm, là ngườikhông nên xuất hiện ở trong này – An vương thế tử Lam Thanh Lăng.

Thần sắc Đinh Tử khó chịu, sắc mặt nàng ửng hồng, hai mắt ẩm ướt lại mangtheo quỷ dị quang mang, môi đỏ mọng mím thật chặt, tựa hồ so với máu còn diễm lệ hơn, so với hoa còn yêu kiều hơn, Lam Thanh Lăng sửng sốt mộtlát, chớp mắt hai cái mới khôi phục thanh minh: “Chẳng lẽ Đinh tiểu thưthích nhìn khuê phòng bí sự người khác như thế?” Lời này vốn là lời vấnnhẹ, nhưng theo miệng Lam Thanh Lăng lạnh nhạt nói ra lại mang theo vàiphần trào phúng.

Lúc trước, hắn cùng vớiĐinh Tử trốn ở sau giả sơn nhìn Phùng Ngọc Hoa đối Hồng Mai càn rỡ, mặcdù không có thành công, nhưng nói trắng ra cũng là cá nước trước hí(trước khi thân mật á),giả sơn cách gian phòng không bao xa, Lam ThanhLăng là người tập võ nên nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nam nữhoan ái, làm sao không rõ bên trong phát sinh chuyện gì? Nếu đổi thànhmột người khác, nhìn Đinh Tử bây giờ sắc mặt phiếm hồng không bìnhthường, một là nghĩ bản thân nàng sắc tâm không giảm nghe trộm mặt đỏbừng, hai cũng không khó đem nàng nghĩ đến phương diện không tốt khác,đây chính là lo lắng nãy giờ của Hỉ nhi và Linh nhi.

An vương thế tử là ai, các nàng ở Bạch Vân am cũng đã thấy rồi, nói làtính cách âm tình bất định đều là lời hay, nói hắn tùy hứng đều là bìnhthường, mà hắn lại là con cháu hoàng thất, nếu đem chuyện ngày hôm naynói ra, tiểu thư mặc dù không cùng người cẩu thả nhưng nghe chuyện riêng tư bí mật của người ta như vậy thì thanh danh cũng bị phá hủy. Hỉ nhi,Linh nhi sắc mặt bất thiện, ánh mắt có chút tàn bạo trừng mắt nhìn LamThanh Lăng, trong nháy mắt các nàng cũng muốn giết người diệt khẩu, đáng tiếc Lam Thanh Lăng võ công không thấp, kế này nhất định là không được, chẳng lẽ áp dụng chính sách dụ dỗ, nhưng An vương thế tử này hình nhưcũng không dễ bị đẩy vòng vòng, thật là khó làm a!

Hai người nắm chặt nắm tay, biểu hiện trên mặt biến ảo, ánh mắt cũng biếnảo, Lam Thanh Lăng nhìn hơi cau mày, khóe miệng hơi khẽ động một tí, hai nha hoàn này bộ dáng thực sự quá quái dị (cười chết ta, haha, sao LTLdễ thương quá trời vậy nè =)))),hắn bị nhìn đều có chút toàn thân không thoải mái. Đinh Tử nhíu mày rồi lại cười, nhìn Lam Thanh Lăng trongnháy mắt hí mắt nhìn qua, che miệng khụ khụ hai tiếng che giấu mới hítmột hơi nói: “Thế tử gia là hoàng thân quốc thích, đối với hoàng cunghẳn là cực kỳ quen thuộc, tiểu nữ thân thể có chút không thoải mái, hivọng tìm một nơi mát mẻ ít người để nghỉ ngơi, không biết thế tử gia cóthể hay không chỉ cho tiểu nữ con đường đúng đắn?”

Đinh Tử cũng không phải sợ Lam Thanh Lăng nói cho ai, nếu hắn là người lắmmiệng, lúc trước ở Hộ Quốc hậu phủ sẽ không giúp nàng, sau cũng sẽ đemchuyện nàng ở giả sơn nói ra, hai là Lam Thanh Lăng cũng không cần thiết tham dự tục sự này, bất luận là Thị lang phủ hay Hữu Ngự sử phủ lạicùng hắn có quan hệ gì, loại sự tình này dính dấp một chút cũng khôngtốt, sáng suốt nhất là nhìn thấy cũng làm như không thấy.

Lam Thanh Lăng liếc Đinh Tử một cái, đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, Hỉnhi Linh nhi lại nghĩ hắn không có ý tốt, chẳng lẽ An vương thế tử thấytiểu thư các nàng mỹ mạo lại yếu đuối, nhìn hắn lớn lên cũng là tuấn túquân tử, thế nhưng cũng là loại nam nhân như Phùng Ngọc Hoa, đây là muốn giở trò quỷ? Tuyệt đối không được! An vương thế tử là tiểu nhân lợidụng lúc người ta gặp khó khăn, Hỉ nhi Linh nhi mắng trong lòng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam Thanh Lăng, lúc các nàng hạ quyết tâm đánh vềphía Lam Thanh Lăng để Đinh Tử nhân cơ hội bỏ chạy, Lam Thanh Lăng từtrong lòng lấy ra một bình ngọc: “Nâng cao tinh thần.” Nói xong ném choĐinh Tử.

Đinh Tử tiếp nhận đến tay, mởmiệng bình nhất thời cảm thấy một cỗ thanh lương đập vào mặt, dược nàyso với dược giúp tinh thần thanh tỉnh do nàng tự phối còn tốt hơn, bởivì nàng phối trí để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào nên không có baonhiêu dược liệu, còn bình này tất cả đều là dược liệu thượng đẳng, bìnhthường dược nâng cao tinh thần giúp thanh tỉnh đầu óc người ta cũng sẽkhông dùng tới phối liệu như thế, chẳng lẽ Lam Thanh Lăng cần? Nhớ hắnlớn lên diện mạo tuấn tú phong lưu, thỉnh thoảng xử lý một chút thiếu nữ phạm hoa si, khó bảo toàn có vài người dùng một chút thủ đoạn bẩn đểcùng hắn có phu thê chi thực, ép buộc hắn, lớn lên đẹp mắt cũng rấtphiền não đi, đuổi ruồi cũng mệt, ai… An vương thế tử cũng không dễ dàng a, lúc nào cũng phải phòng bị người khác gây rối, trách không được lạnh lùng tựa như băng, có thể lý giải, có thể lý giải…

Lam Thanh Lăng nghi hoặc nhìn Đinh Tử lộ ra biểu tình đồng tình, chân màykhông thể ức chế nhăn lại, nàng đây là cái ánh mắt gì? Hắn có cái gì màbị nàng cảm thấy đáng thương, dã nha đầu này thật là kỳ quái! (haha =)))

Đinh Tử hít thật sâu hai cái, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, ý nghĩ càng lúccàng thanh tỉnh, không muốn giữ luôn bình ngọc nên đưa cho Lam ThanhLăng, Lam Thanh Lăng chắp hai tay sau lưng, tiếp cũng không tiếp, ánhmắt còn có nhè nhẹ chán ghét: “Đồ vật đã bị người chạm qua, ta không thu lại” Nhìn bộ dáng ghét bỏ của hắn, thật giống như bị nàng chạm quanhiễm bẩn, ngươi mới bẩn a, giả bộ thanh cao cái gì a, bản công chúachẳng qua là muốn lấy về nghiên cứu rõ phương thuốc này, nếu không mớithèm không lấy đâu, hừ!

Đinh Tử trong lòngnói thầm chẳng đáng, lại cẩn thận đem bình ngọc thu vào trong lòng, cười mị một chút hướng về phía Lam Thanh Lăng thi lễ: “Tạ thế tử ban thuốc,thế tử thân tôn ngọc quý, những thuốc này đối thế tử mà nói chỉ thườngthôi, đối với chúng ta – những người đang cần lại là vật cứu mạng, cũngmay thế tử có tấm lòng nhân hậu, tiểu nữ tử trước tạ ơn”

Lam Thanh Lăng rõ ràng nhìn thấy bất mãn trong mắt Đinh Tử nhưng nàng lạicó thể trong nháy mắt liền đổi sắc mặt, công phu này không phải ai cũngcó thể học, không khỏi thật sâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, Hỉ nhiLinh nhi nhìn thấy lại khẩn trương muốn chết, thế tử có thể hay khôngmượn cơ hội lấy cớ anh hùng cứu mỹ nhân mà gây bất cho lợi tiểu thư a…

Đáng thương Lam Thanh Lăng từ đầu đến cuối hoàn toàn không có tâm tư khác,lại không biết bị Hỉ nhi Linh nhi đánh đồng với sắc lang, nếu biết thìmặt kia không biết còn vừa đen vừa lạnh đến cỡ nào, cũng tốt là hắnkhông biết. Nhìn Đinh Tử mấy lần, Lam Thanh Lăng phất tay xoay người,phiêu nhiên đi xa, thực sự là người tới vô ảnh đi vô tung, quái dị!

Bên kia, bởi vì Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn lần lượt bỏ đi, trò chơinhìn cũng không còn thú vị, chúng công tử tiểu thư trò chuyện với nhaucũng rời đi, ngồi ở chòi nghỉ mát, Lâm Giai Thiến đột nhiên đối vớithiếu nữ hoa phục bên người nói: “Nhược Lâm công chúa, ở đây không có gì để ngắm nhìn, chúng ta đi dạo nơi khác được không?” Ngồi ở bên ngườiLâm Giai Thiến, không là ai khác, chính là công chúa Lam Nhược Lâm – nữnhi thân sinh của hoàng hậu đương triều, nếu nói Lâm Giai Thiến là mỹnhân dịu dàng như nước, hiểu biết ý người thì nàng kia là thiên chi kiêu nữ, khí phách trang nghiêm, đường hoàng, đại khí, một thân tơ vàng thêu hoa tường vi khiến nàng dung nhan như ngọc, vừa diễm lệ vừa quý giá,mỗi cử động đều mang theo quý khí khiến người trầm phục.

Lam Nhược Lâm ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn nhìn nhóm công tử, cuốicùng gật gật đầu, dù sao không vội với chuyện nhất thời, lại nói ở đâycũng không người nào có thể so với nàng, chỉ ngồi một chỗ quả thực rấtkhông thú vị.

Lam Nhược Lâm cùng Lâm GiaiThiến chính là hai tiểu thư tôn quý nhất hôm nay, hai người bọn họ vừaly khai, những tiểu thư khác tự nhiên cũng đi theo, hai người đi tới nửa đường, một tiểu nha hoàn ở giao lộ cách đó không xa làm một thủ thếquái dị, Lâm Giai Thiến nhìn thấy tiếu ý càng đậm: “Không biết Thái hậungủ trưa đã tỉnh chưa, vừa rồi nếu không phải thân thể ta không thoảimái sợ lây bệnh cho người cũng sẽ ở cùng Thái hậu lão nhân gia.”

Lam Nhược Lâm cũng không có biểu tình gì, hơn nữa vừa rồi nàng cũng khôngcó ở Trường Lạc cung, nghe Lâm Giai Thiến nhắc tới cũng cảm thấy muốn đi xem, hai người bước chân vừa chuyển đi thẳng tới Trường Lạc cung.

Chúng tiểu thư vừa mới đến Trường Lạc cung, một ít cáo mệnh phu nhân dẫn đầu, đầu tiên là cúi chào Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến, lúc này có tiểu cung nữ nói nhỏ cùng Lam Nhược Lâm rằng hoàng hậu và quý phi đều đã đixuống trước, đến khi tiệc tối bắt đầu mới gặp, Thái hậu còn đang nghỉngơi chưa tỉnh, nhìn ở đây nhiều người chật chội như vậy cũng cảm thấykhông thú vị nên muốn xuất ngoại đi một chút, hôm nay hoàng cung quánhiều người ra vào, nàng thật ra cảm thấy có chút phiền, vừa muốn cấtbước đến nơi khác dạo lại nhìn thấy một tiểu cung nữ lảo đảo chạy tới,vừa nhìn thấy Lam Nhược Lâm thì bị dọa trực tiếp ngã xuống đất.

“Lớn mật, cung nữ ở đâu, cũng dám xông tới Nhược Lâm công chúa, mang xuốngphạt” đại cung nữ bên người Lam Nhược Lâm lập tức quát, cung nữ kia bịdọa run lẩy bẩy, “Nhược Lâm công chúa tha mạng a, nô tỳ nô tỳ nhìn thấy… nhìn thấy…” cung nữ kia bị dọa mặt không có chút máu, run hơi thì thào, lời nói ra không khỏi làm cho người nghe có chút hiếu kỳ.

“Ngươi thấy cái gì, bị dọa thành như vậy?” Lam Nhược Lâm nhíu mày hỏi.

Tiểu cung nữ kia ngẩng đầu, sinh ra cũng có vài phần thanh tú, thế nhưngthần sắc quái dị nói không nên lời, há mồm ra lại nhắm lại do do dự dựlàm cho Lam Nhược Lâm nhìn thấy phiền: “Bản công chúa cho ngươi nói liền nói, nếu không nói trực tiếp mang xuống xử tử.”

“Nói, nô tỳ nói, Nhược Lâm công chúa, nô tỳ ở lãnh cung thiên viện… nhìn thấy… nhìn thấy nam nữ cẩu thả… tằng tịu với nhau…”

“Hả, cái gì, nam nữ tằng tịu với nhau, giữa ban ngày ban mặt? Trời ạ, ai làm ra việc bỉ ổi như thế!”

“Hay là quan cung nữ cùng thị vệ a, đây chính là bí tân…”

“Xuỵt nhỏ giọng một chút, đây không phải là nơi ngươi lắm miệng” Người chungquanh lập tức nói thầm, Lam Nhược Lâm cũng cảm thấy nhất định là cung nữ thị vệ thấp hèn nào thừa dịp hôm nay náo nhiệt, trông giữ bất lợi cẩuthả, trên mặt trầm xuống.

“A, đại tiểu thư… đại tiểu thư không thấy a!” Đột nhiên một tiếng nói bén nhọn vang lên,mọi người kinh ngạc quay đầu lại, lại thấy người vừa ở trong đại sảnhthất lễ – Mã di nương thất kinh bụm mặt, giọng nói kia rõ ràng là bà ta, thế nhưng lúc này bà ta chăm chú dùng khăn lụa bưng miệng mình, làm như ảo não đối với lời vừa nói lỡ.

“A, đại tiểu thư của Thị lang phủ các ngươi không thấy?”

Mã di nương cắn chặt môi không nói lời nào, ánh mắt có chút lóe ra, lạilàm cho người ta cho rằng đó là chột dạ, nhìn hướng phía sau nàng cùngcác tiểu thư trong phòng, thật đúng là không có kia nữ tử làm ngã chénmặc tử y – Đinh Tử, trong lòng không khỏi khẳng định Mã di nương kinhhô.

Ha, Đinh đại tiểu thư này thật đúng là không biết xấu hổ a!

Không chỉ ở trong đại sảnh thất lễ đánh ngã ly trà, gò ép nói lời an khang,ban đầu còn cảm thấy nàng là một tiểu thư có chút cơ trí, thì ra chínhlà một nữ tử lỗ mãng lại thấp hèn.

“Tử nhituyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó!” Vốn nghe thấy Vân Hi Vũtruyền lời, Lam lão thái quân đã cực kì lo lắng, bây giờ nghe thấy Mã di nương nói trong lòng đã nghĩ đến nguyên nhân, một đôi duệ quang bắn rabốn phía, hai mắt băng lãnh nhìn về phía Mã di nương, nhìn Mã di nươngủy khuất cúi đầu càng làm cho chúng phu nhân tiểu thư cảm thấy ả nói làsự thực, mà Hộ Quốc hậu phủ nói không chừng đã biết phẩm tính của ĐinhTử, hành vi như vậy chính là uy hiếp Mã di nương nhằm giấu giếm kinhhoảng đi.

Lão phu nhân Văn lão thái quâncủa Ninh Quốc Hậu phủ cười lạnh: “Ta nói lão tỷ tỷ không nên tức giận,rốt cuộc là ai, đi xem chẳng phải sẽ biết, nam nhân và nữ nhân này dám ở hoàng cung làm chuyện ô uế như vậy, tất nhiên không thể nhẹ tha. Ngươisinh khí cũng vô dụng, chỉ có đi nhìn không phải Đinh Tử mới có thể nóinàng trong sạch a.”

“Đúng vậy đúng vậy, làm ra sẽ không sợ người khác nhìn, đi mau dẫn đường!” mấy quan gia phunhân tiểu thư thích xem náo nhiệt vội vã chỉ huy cung nữ hoang mang chạy tới kia, lúc này cũng không có ai trách các nàng mệnh lệnh giọng kháchát giọng chủ, bởi vì trong lòng tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ.

Lam lão thái quân sắc mặt xanh đen, bước chân di động rất gian nan, Văn lão thái quân trào phúng cười: “Tỷ tỷ dạy ngoại tôn nữ thật là tốt a.”

“Văn lão thái bà, cẩn thận miệng của ngươi, có phải hay không Tử nhi cònkhông biết, ngươi bây giờ đã định kết luận, sao biết không phải cái cônương tốt nào do ngươi mang ra tới lén đi ra ngoài tìm tình lang”

Văn lão thái quân giận tái mặt: “Ta mang tới tự nhiên đều là người hiểu quy cư, hơn nữa các nàng đều ở bên người ta”

“A, nếu là lén lút, ngươi liền có tự tin, ít năm mươi bước cười một trămbước, chính mình hảo hảo đếm người bên cạnh một chút!” Lam lão thái quân hừ lạnh Văn lão thái quân một tiếng bước nhanh rời đi, Văn lão tháiquân trầm mặt cũng thật đếm lại người bên cạnh, phát hiện không phải tất cả đều ở đây thì càng âm thầm nghiến răng.

Lấy Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến dẫn đầu đội đi bắt người yêu đươngvụng trộm, hai người lần này cơ hồ mang toàn gia quyến của quan viênthất phẩm trở lên, đội ngũ thực sự là lớn, trên đường có cung nữ hoặcnhững người hiếu kỳ khác đi lên hỏi một chút, tất có mấy phu nhân tiểuthư lanh mồm lanh miệng nói phía trước phát hiện nam nữ yêu đương vụngtrộm, đây là chuyện bát quái, có vài người thậm chí quên làm việc, hoặclà vì nương nương các cung hỏi thăm, cũng trực tiếp đi theo, đi tới nơiphát sinh sự việc, đội ngũ ít nhất có mấy trăm người!

Nơi đây tới gần lãnh cung, cách lãnh cung một con đường nhỏ, bên ngoài cómột loạt giả sơn, trước đây cũng là chỗ ở của cung phi bị biếm, về saucung phi tử vẫn không ở, bề ngoài có chút hoang vắng, nhưng mà mọi người vừa mới đứng ổn định, liền bị một tiếng thét rất nhỏ làm kinh hãi.

“A!” Đó là thanh âm nữ tử, thanh âm thập phần kiều mị uyển chuyển, thanh âmlộ ra một cỗ mị ý, sau đó lại có một cỗ tiếng nam tử thô suyễn vang lên, chúng nữ nghe thấy mà hút khí, vốn chỉ là hiếu kỳ, hiện tại lại làthật, ánh mắt nói không nên lời châm chọc!

Vân Hi Vũ, Vân Hi Văn tìm người cũng đi đến tận chỗ này, Vân Hi Vũ trựctiếp bị dọa toàn thân run rẩy, tay khẩn trương nắm lấy y phục Vân HiVăn, bấu cánh tay Vân Hi Văn cũng không biết.

Trong mắt Mã di nương hiện lên hận ý đã thực hiện được, lại thất thanh nói:“Đại tiểu thư… Chẳng lẽ thật cùng nam nhân tư thông!” Lập tức giống nhưnói lỡ mà che miệng, lần này chúng phu nhân tiểu thư trào phúng cườicũng không giảm xuống.

“Trời ạ, thậm chí có nữ nhân chẳng biết xấu hổ như thế, dám cùng nam nhân làm việc ô uế như vậy, quá không biết xấu hổ!”

“Thực sự là thấp hèn, nghe thanh âm kia làm người ta phải sợ hãi không biếtnàng sống như thế nào đây, không có nam nhân sao, ban ngày như thế lạikhông biết xấu hổ mà quyến rũ, giả làm bộ dáng gì nữa!”

“Bỉ ổi như vậy, hẳn là ngâm lồng heo dạo phố, làm cho người trong thiên hạ đều biết nàng thấp hèn như thế nào “

“Còn phải đem tiện nam kia cũng nhất tịnh xử lý”

“Đúng đúng!”

Vốn ẩn ở trong đám người, Hoàng thị vừa nghe đến muốn trừng phạt nhi tử,thay mặt không được: “Này… Cũng có thể là lưỡng tình tương duyệt, thựcsự tình nồng đến lúc…“

Mọi người một trậncười nhạo, một vòng châm chọc mới lại muốn nói ra, một đạo thanh âmthanh lệ nghi hoặc truyền đến: “Ngoại tổ mẫu, mọi người ở trong này làmcái gì đấy, thật náo nhiệt a!”

Lam lão thái quân trong mắt hiện lên mừng như điên, Vân Hi Vũ cũng hưng phấn nhảydựng lên, xông lên kêu lên: “Tử nhi, Tử nhi thật tốt quá, bên trongkhông phải ngươi, thật tốt quá, ta bị hù chết!”

Đinh Tử tiếp được Vân Hi Vũ, vỗ vỗ nàng, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phíachúng phu nhân tiểu thư thấy nàng lại lộ ra ánh mắt như nhìn thấy quỷ,cái nhìn kia của Lâm Giai Thiến còn bao hàm hận ý cùng ác độc, làm chotrong lòng Đinh Tử căng thẳng: “Ta vì sao phải ở bên trong a, bên tronglàm sao vậy?”

“Ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này…Ngươi không phải nên cùng nam tử ở trong phòng tư thông…” Mã di nươngmắt trừng lớn như chuông đồng, một bộ dáng kỳ lạ, thanh âm thập phần bén nhọn, tựa hồ bị dọa đến run rẩy.

Đinh Tửngoài ý muốn hiện thân, nhưng thật ra làm cho những phu nhân tiểu thưnày càng hiếu kỳ, đại tiểu thư trong truyền thuyết cùng người tư thôngnày nếu như ở đây thì ở bên trong là ai.

Chuyện tốtlại thích xem náo nhiệt, một phu nhân tung một cước đá văng tướng mônra, chúng phu nhân tiểu thư hận không thể toàn bộ nhào vào trong phòng,lại thấy trong phòng y phục nam tử cùng nữ tử bị ném xuống đất mất trậttự, trên giường không ngừng tới lui, nam nữ ** ở trong sa trướng như ẩnnhư hiện, tiếng rên rỉ kia một tiếng cao hơn một tiếng, hành vi càng togan lớn mật cùng tập trung, đã bị nhiều người lạ nhìn thấy như vậy cũngkhông có phát hiện.

Lam Nhược Lâm thấy vậy, chán ghét kêu to: “Còn không dừng lại cho ta, quả thực không ra thể thống gì, thật là ác tâm!”

“A!” Nhưng mà ở trên giường lớn vẫn như trước, hai người tiếp xúc càng kịchliệt, tiếng nam tử thô suyễn lớn hơn nữa, động tác cũng tựa hồ càng lớn, nữ tử kịch liệt thở hổn hển không ngừng, nhưng thanh âm kia lại vui vẻcực điểm, chúng phu nhân tiểu thư nhìn thấy sắc mặt đều xanh đen.

Đôi nam nữ này là chuyện gì xảy ra, thế nhưng không biết xấu hổ như vậy, bị người nhìn việc phòng the lại vẫn như thế không biết thu lại, nữ tử kia quả thực so với kỹ tử trong thanh lâu còn thấp hèn không biết xấu hổhơn!

Rất nhiều quan gia tiểu thư mắc cỡ đỏmặt, lại hết sức tò mò dùng khăn lụa che mặt len lén quan sát, chỉ làhai người này quá mức kịch liệt, những phu nhân đã hiểu tình hình cũngkhông khỏi đỏ mặt, quả thực quá sắc! (vừa edit vừa nổi da gà >_

“A!” Đột nhiên một đạo giọng nữ bén nhọn vang lên khiến trong phòng yêntĩnh, nam nữ quấn quýt cùng một chỗ động tác dừng lại, ôm cùng một chỗthở phì phò, tựa như hưởng thụ dư vị sau đó, đại cung nữ bên người LamNhược Lâm nhìn không được, lạnh mặt một phen giật màn, vừa nhìn thấykiều nhan nữ tử bên trong, Mã di nương nhất thời xanh đen mặt, kinh runngã xuống đất.

Cung nữ kia kéo nữ tử tiếnlên liền quăng hai bạt tay, về phần nam tử thì lại trực tiếp quăng mộtcái gối đập vào đầu, một nam một nữ vốn đang trầm mê chưa hồi thần nhấtthời bị đau tỉnh táo lại, lúc nhìn thấy đối phương, đồng thời kinh ngạckêu lên.

“A, tại sao là ngươi?” Phùng Ngọc Hoa kêu to, trên giường hắn không phải là Đinh Tử sao?

“Ngươi… ngươi thế nhưng quyến rũ ta!” Đinh Tĩnh cũng bị dọa mặt không có chútmáu, nhìn Phùng Ngọc Hoa trần truồng, âm thanh sắc nhọn kêu to, độtnhiên cảm thân thể lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mình, trên thân thể không chechắn còn có dấu vết hoan ái, thân thể đau đớn, lại bén nhọn la lên,chuyện gì xảy ra, không phải là Phùng Ngọc Hoa đem Đinh Tử cưỡng đoạtsao?

“Phi, không biết xấu hổ , là ngươi kéo gia lên giường!”

Phùng Ngọc Hoa lại cảm thấy tất cả đều là Đinh Tĩnh cố ý, cố ý lúc hắn si mêĐinh Tử mượn cơ hội thay đổi người, Đinh Tĩnh này cũng có chút ánh mắt,biết bổn đại thiếu gia sức quyến rũ bất phàm a.

“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Mã di nương nổi điên ngồidưới đất kêu to, kế hoạch của bà hoàn mỹ không sứt mẻ, thế nào cuối cùng lại biến thành nữ nhi bảo bối của nàng cùng Phùng Ngọc Hoa, tại sao cóthể như vậy, vì sao a?

Một đạo tiếng thétchói tai của Mã di nương thức tỉnh Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa trêngiường, hai người nghi hoặc nhìn sang, lại kinh ngạc nhìn thấy gianphòng đầy ắp người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ có khinh bỉ, chẳng đáng, chán ghét cùng với vui sướng khi người gặp họa, Đinh Tĩnh chỉ cảm thấy ý nghĩ trận trận choáng váng, không khống chế được rống to!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.