Chương trước
Chương sau
“Phốc, phốc!”

Đột nhiên, hai vị trí thích khách chiếm công kích chính yếu, bị một kiếm chém đầu và thân hai nơi, cái đầu mở to mắt lăn hai vòng trên mặt đất,mới dừng lại!

“Chạy mau!” Mấy thích khách khác thấy thế, đều có chút cuống quít kêu to. Lưu Đình, Ngọc Du phi hai bước, “Phốc phốc phốc” liền xử mấy người, đội cung tiễn vốn kiên cố, đã tứ phân ngũ liệt (giống như chia năm xẻ bảy).

Lúc này kiếm trong tay Lam Thanh Lăng hoa ra một đường kiếm đẹp mắt,hướng về phía thủ lĩnh thích khách, một kiếm vào yết hầu, bị mất mạngtại chỗ!

“Đi mau!” Làm xong, Lam Thanh Lăng hét lớn một tiếng, hai phe nhất thời lại lâm vào hỗn chiến.

Lúc này Lưu ma ma còn muốn đỡ Thái hậu ngồi xe ngựa, Lam Thanh Lăng vừa thấy liền chạy tới nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cõng người, xe ngựa không thể dùng, sợ rằng đám thíchkhách này còn muốn đuổi theo, xe ngựa là mục tiêu quá lớn .”

“Không ngại, ai gia tự mình cũng có thể đi.” Thái hậu lắc lắc đầu kiên cường trả lời.

“Hoàng tổ mẫu để cho tôn nhi cõng người đi, chúng ta phải nhanh tìmmột chỗ an toàn, những người này không lấy được mạng chúng ta chắc chắnsẽ không bỏ qua.” Ngay cả đương triều Thái hậu cũng dám ám sát, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì đối phương sẽ là bên mất mạng!

“Được!”

“Đi mau!” Lúc này Đinh Tử cùng Lưu Đình, Ngọc Du giải quyếtxong cũng chạy tới. Lam Thanh Lăng phái ra mấy người, mang theo Lưu mama cùng Viên Nguyệt, Viên Uyển vọt vào bên cạnh đường nhỏ đào tẩu.

Bên ngoài tiếng gào tranh đấu không dứt bên tai, đoàn người Lam ThanhLăng Đinh Tử hiện tại chỉ có thể cố chạy thoát thân, đồng thời ngay khibọn họ ly khai, bên ngoài trên quan đạo lại tới một đội người cưỡi ngựa, xem bọn hắn sắc mặt lạnh lẽo, mắt mang sát khí, vừa xuất hiện liền gianhập vào chiến cuộc, thích khách còn có tiếp viện! Địch đông chúng taít!

“Ngu xuẩn, bọn họ có bao nhiêu người, ta phái hai đội người thế nhưng không xử lý được, còn không mau đuổi theo!” Người tới ngồi trên lưng ngựa, mặt âm trầm, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi.

“Đại nhân, tuyệt đối không thể để cho bọn họ trốn, nếu không thì chúng ta xong rồi!” Sư gia khẩn trương vạn phần nói, Thủy Tự Đắc quát một tiếng, “Nói lời vô ích, bản quan há có thể không hiểu! Mau đuổi theo!” Thủy Tự Đắc lạnh mặt, tới gần phía mà Lam Thanh Lăng, Đinh Tử chạy trốn.

Lam Thanh Lăng, Đinh Tử hai người bọn họ chạy bộ bằng hai chân, đươngnhiên không phải đối thủ người cưỡi ngựa bốn chân, bọc hậu Lam Trác mauchạy tới, nói: “Chủ tử, là Thủy Tự Đắc, thuộc hạ thấy được, chính là hắn!”

“Đáng chết!” Lam Thanh Lăng giận tái mặt, Thái hậu cùng ĐinhTử sắc mặt cũng không tốt, bọn họ tuy nghĩ tới Thủy Tự Đắc sẽ tìm mộtchút phiền phức, Liễu thành là địa bàn của hắn, hắn không dám làm gì với các nàng, nhưng cũng có thể cho bọn họ không thoải mái, các nàng lúcnày mới sớm ly khai. Không ngờ Thủy Tự Đắc này là văn nhân thối, lá gancũng có thể lớn như vậy, dám ám sát Thái hậu, đây chính là trọng tội tru di cửu tộc!

“Phía trước có thôn trang!” Ngọc Du chạy ở phía trước đột nhiên kêu to lên.

“Không được, tiến vào thôn trang sợ rằng muốn đả thương người vô tội !” Thái hậu cầm chặt lấy bả vai Lam Thanh Lăng nói.

“Không, đi vào! Thôn trang này nói không chừng là cơ hội sống duy nhất của chúng ta, đi mau!” Đinh Tử lập tức phản bác, Lam Thanh Lăng cũng không để ý Thái hậu, trực tiếp cõng bà chạy về phía trước, trên đường Đinh Tử nói, “Nơi nàyđịa hình kỳ lạ, các ngươi nhìn kỹ, thôn trang này ba mặt núi vây quanh,chỉ có chính diện một đường đi, chỉ cần gác ở nơi này, chính là nơi dễthủ khó công, vì thế đến lúc đó ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết!”

Bởi vì chạy thoát thân, mọi người đều không nghiêm túc quan sát địahình, chỉ biết là bọn họ trốn rất xa. Bốn phía đất rừng cực kì rậm rạp,nhưng mà chạy ở đây, giương mắt nhìn lại, không được hai dặm mơ hồ cóthể thấy được một làng, tọa lạc ở ba mặt núi cao, địa thế còn khôngthấp, trước thôn cách đó không xa đứng sừng sững hai khối đá lớn hình cự thú, ở đây làm mai phục cũng vô cùng tốt, không phải là địa hình dễ thủ khó công sao!

Lúc Lam Thanh Lăng, Đinh Tử chạy đến gần, phát hiện thôn này thập phầnyên tĩnh, nhưng lúc này bọn họ không có tâm tình suy nghĩ những thứkhác, lập tức vào chỗ phòng thủ, sau đó tiếp tục chạy tới, Thủy Tự Đắclại ở bên ngoài cách hai dặm dừng lại.

Sư gia cả kinh nói: “Đại nhân, bọn họ thế nhưng đến thôn này.”

Thủy Tự Đắc khóe miệng câu dẫn ra cười lạnh: “Đi, phái người canhgác ở một dặm ngoài nơi này cho ta, bọn họ cho rằng trốn đến nơi đây tacũng không dám tiến công, ta muốn làm cho các nàng chết ở bên trong.”

Sư thái do dự nói: “Thế nhưng… Đại nhân ngươi biết rõ thôn này, chúng ta nếu là phái người đi vào, chẳng phải là…”

“Ta đương nhiên không có ngu như vậy, ta phái binh canh giữ ở ngoài thôn không tiến, bọn họ chỉ là tạm thời ở trong thôn, vừa ra tới chúngta liền giết, đưa bọn họ vây ở trong thôn, tình huống bên trong đủ ăntươi nuốt sống bọn họ tới chết!”

Sư gia nhất thời hiểu rõ gật đầu: “Đại nhân quả nhiên hảo mưu kế.”

Thủy Tự Đắc cười, hắn thấy mình cũng hoàn thành mệnh lệnh của Lâm vương gia, ngày nổi danh sẽ không xa!

Kinh thành

Tin tức Đinh Tử chưa kết hôn lén lút qua lại với người không phanh màtruyền đi, hơn nữa việt diễn việt liệt (càng ngày càng phức tạp),hiệntại dù là trong hoàng cung cũng bị truyền khắp nơi, Lam Nhược Lâm tâmtình hôm nay phá lệ thật là tốt.

“Mẫu hậu, ngươi khẳng định nghe nói đi, Đinh Tử xong rồi, quá mức, nàng xong đời!”

Hoàng hậu phẩm trà, nhìn Lam Nhược Lâm thở dài một tiếng, vốn Hoàng hậucũng một lòng một dạ cho rằng đây là Đinh Tử hành vi khiếm khuyết, thếnhưng lúc này mới hơn một ngày, thế nhưng có thể truyền tới toàn bộ kinh thành không người không biết, vậy thì tuyệt đối không bình thường, rõràng là do người hữu tâm thiết kế hãm hại.

Lấy hiểu biết của mình đối với Thái hậu, chờ các nàng hồi kinh chính là giọt nước làm tràn ly.

Lam Nhược Lâm còn tự mình sa vào trong ảo tưởng thuần khiết Đinh Tử đã bị hủy, tiền đồ hoàn toàn không có…

An Quốc Hậu phủ phu nhân Mộc thị, sáng sớm mang theo mấy nha hoàn ma mathấy Vương thị cùng Đinh Bằng, mới vừa tiến vào Thọ An đường, liền đithẳng vào vấn đề nói: “Các ngươi rất rõ ràng, hiện tại Đinh Tử ởkinh thành là cái tồn tại gì, không ai không biết nàng bị coi thường,cùng một cái thư sinh nghèo tư thôn. Nữ tử tự cam thấp hèn như vậy,trước hôn nhân liền dám làm loại sự tình này mà gả cho An Quốc Hậu phủchúng ta, còn không biết sẽ không tuân thủ phụ đức thế nào, loại nữ nhân này An Quốc Hậu chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép vào cửa.”

Mộc thị lấy ra canh thiếp Đinh Tử, “Ba” một tiếng ném trên mặt đất, cười lạnh nói: “Các ngươi dạy nữ nhi thật là tốt, đừng nói An Quốc Hậu phủ khi dễ người,không giữ lời hứa, các ngươi dám làm cũng đừng sợ có hậu quả như thế.Chẳng qua là một đám có chút tâm tư ham phú quyền quý hạ đẳng, cũngkhông nhìn một chút chính mình có bao nhiêu cân lượng, si tâm vọngtưởng!”

Vương thị bị chửi, tức giận không nhẹ, phản bác: “Hậu phu nhân,chúng ta kính trọng ngài là danh môn chính thê, nhưng ngươi cũng khôngthể hủy hôn với chúng ta như vậy, lúc trước thế nhưng ta cùng với Bạchlão thái quân nói, chúng ta coi trọng chính là hai vãn bối ý hợp tâmđầu, môn đăng hộ đối. Chúng ta Thị lang phủ đệ thì không bằng An QuốcHậu phủ, nhưng Đinh Tử so với thân phận của ngươi cũng không kém, cànglắm kẻ so với ngài càng tài năng ở trước mặt Thái hậu nói mấy câu, gảcho An Quốc Hậu phủ các ngươi, nửa điểm không mệt. Cuối cùng lại thànhchúng ta cầu cạnh, Hậu phu nhân chỗ nào có tự tin nói lời này, chẳng lẽcác ngươi vẫn là không phải dòng họ hoàng gia thì không được, chúng tađây thực sự là trèo cao.”

Đinh Bằng cũng lạnh mặt nói: “Hậu phu nhân tự trọng!”

“Các ngươi!” Mộc thị vốn tưởng Thị lang phủ đuối lý, không ngờ còn dám phản bác trách cứ bà, bà lại không biết, Vương thị, Đinh Bằngsớm biết Đinh Tử làm ra chuyện này, Mộc thị tới cửa liền nói lui hôn, sự tình căn bản không chỗ cứu vãn, chính mình trong phủ bị nhục, các nàngđương nhiên phải phản bác.

“Đừng muốn trèo cao, các ngươi có tâm tư gì, cũng không cần ta nói.Cửa hôn nhân này, việc chúng ta An Quốc Hậu phủ lui đã định rồi. Nói cho Đinh Tử kia, sau này ít đánh cái tâm tư này, chỉ bằng nàng cũng xứng!Hiện ở kinh thành người nào không biết nàng là cái mặt hàng thấp hèn aicũng có thể làm chồng, nàng hiện tại đứng ở ngạch cửa An Quốc Hậu phủ ta cũng không xứng!” Nói xong, Mộc thị vênh váo tự đắc dẫn người xoay người ly khai.

Đinh Bằng, Vương thị tức giận toàn thân phát run, Vương thị trực tiếp chống lên bàn, tức giận đập bàn mắng to: “Thấp hèn, mặt hàng thấp hèn, dám làm cho Thị lang phủ nhận hết ô nhục, đáng chết, Đinh Tử đáng chết!”

Đinh Bằng cũng là mặt trầm đen, chỉ bất quá đầu óc hắn vừa chuyển, lại đột nhiên hướng về phía Vương thị nói: “Nương, ngươi nói chuyện này Hộ Quốc Hậu phủ biết sẽ thế nào?”

Vương thị sửng sốt, lập tức minh bạch: “Ta đây liền đi Hộ Quốc Hậu phủ gặp Lam lão thái quân!”

Lúc Vương thị đi tới Hộ Quốc Hậu phủ, Lưu thị lúc tới gấp rút đi rangoài, nhìn thấy Vương thị vừa mới xuống xe ngựa, lập tức nói: “Đúng dịp lắm bà thông gia, lão thái quân đang muốn gặp ngươi đây.”

“Làm phiền, chúng ta đi Lục Am đường đi, chuyện Tử nhi…” Vương thị trên mặt sầu khổ nói, Lưu thị lập tức đem người mời vào đi.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Thị lang phủ làm sao bây giờ …”Mới vừa vào Lục Am đường, Lam lão thái quân liền phẫn nộ quát, lúc trước Bình Cát tới cửa náo loạn, Thị lang phủ không đem việc đè xuống, tráilại làm cho sự tình náo đến mọi người đều biết rõ tình hình, xác thựcthật làm người khác không thể không nghĩ đến địa phương khác đi.

Vương thị vừa nghe lại trước khóc lên: “Lão tỷ tỷ a, ta cũng khôngbiết a, lúc trước cái thư sinh nghèo kia không biết ở đâu ra, cầm mộtthứ nói là khăn thêu thiếp thân Tử nhi tặng tìm tới cửa, bên ngoài mộtđống kẻ xem náo nhiệt, kêu kêu náo náo chúng ta nhất thời không biết làm sao, vốn dĩ chúng ta đã kéo dài thời gian với Bình Cát kia, ai biếtviệc này lại náo cho tới hôm nay.”

“Lão tỷ tỷ sợ là không biết đi, chúng ta vốn cùng An Quốc Hậu phủTiểu Hậu gia Tiết Vũ đều định thân rồi, vừa rồi An Quốc Hậu phủ phu nhân mới vừa đến cửa lui thân, nói lời ô nhục người. Người ta nói chuyện này Tử nhi còn chưa hồi kinh, dù muốn đối chất cũng không được, chúng tathực sự là khó lòng giãi bày a, An Quốc Hậu phủ này lại một mực chắcchắn là lỗi của Tử nhi, tâm của ta a, Tử nhi này mệnh sao lại khổ nhưthế a…”

Lam lão thái quân cười lạnh: “Ngươi nói không sai, Tử nhi là mệnh khổ.” Mệnh khổ sinh tại trong cái gia đình như vậy, An Quốc Hậu phủ đã luithân, Vương thị tới nơi này làm gì, cũng không sợ đắc tội An Quốc Hậuphủ, liên đới cũng đem Hộ Quốc Hậu phủ đẩy xa, chỉ cần đem tất cả sailầm đẩy ở trên người An Quốc Hậu phủ, vậy bọn họ ít nhất còn bắt đượcmột, tổng có một chỗ dựa vững chắc.

Nghĩ cũng thật là tốt đẹp!

“Ngươi cũng quá lớn mật, quá ngu xuẩn!” Lam lão thái quân đãkhông có biện pháp cho Vương thị một điểm tôn trọng, bà ta bị nói trênmặt trắng bệch, lại nghe Lam lão thái quân nói tiếp, “Tử nhi là nữquan Hoàng thượng thân phong, là người Thái hậu coi trọng, ngươi dám một mình vì nàng đính hôn! Hôn sự Tử nhi cũng đến phiên các ngươi đi quản!Đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư này của ngươi, còn không phảihướng về phía hậu vị An Quốc Hậu phủ sao, nếu Tử nhi làm chủ mẫu, sinhnhi tử cho Tiết Vũ, tương lai sẽ là Tiểu Hậu gia, Hậu gia vị thế tập(chức vị truyền qua các đời không đổi),tương lai nhi tử Tử nhi sẽ chính là Hậu gia. Hậu gia tay cầm trọng binh, con cháu Đinh gia các ngươi sẽcó nhân vật như vậy. Lại không biết dùng đầu óc ngẫm lại hôn sự này rốtcuộc có được hay không. Dù thành cũng được, hiện tại xảy ra chuyện,trách nhiệm của các ngươi lớn nhất!”

Vương thị thân thể cứng đờ, trên mặt ngơ ngẩn, điều mà Lam lão thái quân nói chính là suy nghĩ của bà cùng Đinh Bằng.

“Kế tiếp ngươi không cần phải nói, ta đã rõ ràng, ngươi về trước đi. Chuyện Tử nhi chúng ta Hộ Quốc Hậu phủ tự nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm!” Nói xong Lam lão thái quân liền hạ lệnh đuổi khách, Vương thị biểu tình cứng ngắc chào từ biệt, Lam lão thái quân chỉ gật đầu.

Lúc Vương thị ra, An Quốc Hậu Vân Hồng Vũ cùng Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ đều vội vã chạy tới, nhìn thấy Vương thị ly khai đều sửng sốt, cũng khôngnói nhiều đi Lục Am đường, vừa tới liền nghe thấy tiếng đập bể cùng vớiLam lão thái quân tức giận mắng: “Đây là gia đình kiểu gì a, con của ta a, lúc trước ta nên dùng cái chết ngăn cản ngươi. Ngươi nhìn thấykhông? Ngươi bây giờ ở trên trời nhìn nhất định hối hận muốn chết đi,ngươi xem Đinh gia này một chút, đem con gái ngươi làm nhục đến mức nào, ở trong mắt bọn hắn Tử nhi chỉ là hàng hóa có thể lợi dụng a, người như thế sao không bị lão thiên gia sét đánh chết đây!”

Vân Hồng Vũ vừa tiến vào, liền nhìn thấy đầy đất bừa bãi, Lam lão tháiquân trên mặt thoáng hiện phẫn nộ, mặc kệ vật trong tay quý thế nào, bàphẫn hận thì ném.

Vân Hồng Vũ bước nhanh tiến lên đỡ lấy Lam lão thái quân đã đau khóc thành tiếng: “Nương, ngươi trước đừng giận, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tử nhi sao sẽ làm loại chuyện đó?”

“Đúng vậy tổ mẫu, ta cùng với Tử nhi quen thuộc nhất, nàng là nữ tử thông tuệ, làm sao sẽ làm ra loại sự tình này, không phải tôn nữ nóibậy, cho dù Tử nhi muốn, cũng có biện pháp không cho người ta nói, làmsao sẽ làm lớn đến mức bị dư luận xôn xao.” Vân Hi Vũ vẻ mặt lo lắng nói.

Vân Hi Văn trầm mặt, trong mắt mang theo sát ý, Lam lão thái quân cười lạnh: “Còn có thể là cái gì, Tử nhi bị người Thị lang phủ lợi dụng, An Quốc Hậuphủ không đồng ý cửa hôn nhân này, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng!”

“Cái gì! Tiết Vũ cùng Tử nhi, việc này ta thế nào không biết, hắncũng là người bướng bỉnh, nếu thích Tử nhi, sao có thể từ hôn như vậy.Ta thực sự là nhìn lầm rồi, ta muốn giết hắn!” Vân Hi Văn vừa nghe, giận quát một tiếng muốn xông ra báo thù lại bị Vân Hồng Vũ kéo vào trách mắng: “Đừng xúc động! Việc này còn chưa tới phiên ngươi xuất thủ, An Quốc Hậu phủkhinh người quá đáng, ta sẽ không để yên cho các nàng.”

Lam lão thái quân ánh mắt phiếm lãnh: “Tự nhiên không thể bỏ qua,bất quá An Quốc Hậu phủ dám làm việc này, khẳng định đã nghĩ kỹ. Bọn họdám làm, phải dám gánh chịu hậu quả!” Lam lão thái quân đột nhiên nói: “Việc này náo lớn như vậy, các ngươi cảm thấy có mấy người có thể làm được.”

“Nương ý là…”

An Quốc Hậu phủ nếu không đồng ý cửa hôn sự này, cố ý ở trong lúc Tử nhi không ở kinh thành, ở dưới tình huống không hề có khả năng đối chất nói xấu Tử nhi, nhưng sự tình tuyệt đối sẽ không chỉ trong một ngày mà náocả thành đều biết.

“Là cừu nhân của Tử nhi!” Vân Hi Vũ cả kinh kêu lên, “Là Lâm Giai Thiến, là nàng, nhất định là nàng!”

Lam lão thái quân nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười to nói: “Lâm GiaiThiến thật ra không có khả năng, trừ phi Lâm vương gia sử dụng quan hệcó trong phủ, nếu không cũng làm không được như vậy. Nhưng hắn nếu dámlàm như thế, ngày thứ hai liền sẽ phải chịu triều đình buộc tội, việcnày nếu không phải nội bộ hoàng gia tay cầm quyền cao làm, thì chính làcó một bên khác cố ý rải, đem sự tình lan rộng.” Vân Hi Văn cau mày nói: “Hoàng gia không có đạo lý đối phó Tử nhi như vậy, nàng còn chưa có uy hiếpđược hoàng gia, hơn nữa dù là Nhược Lâm công chúa, các nàng quanh năm ởtrong cung, loại sự tình này sẽ không làm hoàn mỹ như thế, làm cho người ta tìm không ra chỗ nghi vấn.” Vân Hồng Vũ cũng cười: “Nhữngngười cố ý rải tin này, nếu không phải cùng Tử nhi có thâm cừu đại hận,thì chính là người một nhà! Tử nhi tính tình điệu thấp, xem ra khôngphải cừu gia, có thể trừ bên ngoài rồi.”

“Là Tử nhi, điều này sao có thể?” Lưu thị hoài nghi nói.

Lam lão thái quân mỉm cười nói: “Tử nhi nha đầu kia, cùng mẹ nàng tính tình thực sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!”

Hai cha con Vân Hồng Vũ cùng Vân Hi Văn liếc mắt nhìn nhau, trong lòngcũng kinh hãi. Bọn họ cũng không dám tin, vẫn còn hoài nghi, nhưng nếuđây là thực sự, Tử nhi còn nhỏ tuổi có thể có thế lực như vậy, tuyệt đối làm người ta chấn kinh.

An Quốc Hậu phủ, Tiết Vũ lúc này trợn tròn mắt không tin nhìn Bạch lão thái quân: “Tổ mẫu người đang nói cái gì, từ hôn! Làm sao có thể? Ngươi nên hiểu rõĐinh Tử không phải người như vậy, ta tin nàng, ngươi tại sao có thể bởivì lời đồn đại liền phá hủy hôn sự của ta cùng với Tử nhi. Ngươi làm cho Tử nhi nghĩ ta như thế nào, ta không cho phép!”

Bạch lão thái quân thở dài một tiếng: “Vũ nhi, chuyện này không phải do chúng ta, việc này càng náo càng lớn, ta luôn phải vì mặt mũi AnQuốc Hậu suy nghĩ, dù việc này Đinh Tử vô tội, thế nhưng miệng thiên hạ, ai có thể ngăn chặn miệng đời đâu! Vũ nhi, tổ mẫu trong khoảng thờigian này vẫn đang suy tư, Đinh Tử rốt cuộc có thích hợp hay không, nàngrất ưu tú, bất quá các ngươi đã định trước không thể cùng một chỗ. ĐinhTử là một nữ tử rất có tâm kế, tổ mẫu cũng rất lo lắng, tương lai ngươisống không hạnh phúc.”

“Không, không thể cưới Đinh Tử làm vợ, tương lai của ta mới có thểthống khổ, ta chỉ lấy nàng làm vợ, những người khác ta không cần, tatuyệt đối sẽ không thú!” Nói xong Tiết Vũ xoay người ly khai, Bạch lão thái quân lập tức quát: “Mau ngăn cản Tiểu Hậu gia!”

Không để ý Tiết Vũ giãy giụa, Bạch lão thái quân trầm giọng nói: “Vũ nhi, lần này ngươi phải nghe tổ mẫu, chuyện Đinh Tử ngươi không cần lo, đây không phải là ngươi có thể quản!” Cũng trong lúc này, Mộc thị ngồi kiệu đi tới chỗ của Hạ tĩnh – nơi trực tiếp vì Hoàng thượng làm việc, cùng bàn chuyện quốc gia kiêm thêm bóitoán cho hoàn thất, quý phủ của Hạ thị .

Mộc thị nói chuyện một canh giờ, lúc đi ra cửa, Mộc thị trên mặt thả lỏng kèm thêm nụ cười đắc ý.

Hạ Liên Nguyệt lo lắng chạy về phía thê tử của Hạ Thị Trung, cũng là gian phòng mẹ ruột Ngô thị: “Nương, chuyện gì xảy ra, sao lại đột nhiên định xuống việc hôn nhân của ta!”

Ngô thị lại cười: “Nha đầu ngốc, ngươi không phải vẫn có tâm với Tiết Vũ sao, hiện tại chính là một cơ hội.”

Hạ Liên Nguyệt lại nói: “Nhưng sao lại vội vã như vậy, ba ngày sau liền đại hôn!”

“Ha ha, ngươi cũng phải biết vì chuyện Đinh Tử, An Quốc Hậu phủ lui thân, vì tránh đêm dài lắm mộng, tự nhiên muốn mau một chút thú ngươivào phủ. Bất quá ngươi yên tâm, lấy địa vị cha ngươi ở trong triều, cùng trình độ thân thiết với Hoàng thượng, ngươi lại là đứa ôn nhu hiểuchuyện, An Quốc Hậu phủ lần này vốn là thua thiệt chúng ta, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Ngô thị vui sướng khi người gặp họa nói, dám cướp hạnh phúc của con gái bà, bà hi vọng Đinh Tử thân bại danh liệtmới tốt! (có mẹ thiển cận như vậy thật bi ai -_-)

Hạ Liên Nguyệt kinh ngạc: “Làm sao được, Tử nhi cùng Tiết Vũ, AnQuốc Hậu phủ lúc này từ hôn, chẳng phải là đổ dầu vào lửa sao, Tử nhiphải làm sao, nương, ta không đồng ý cửa hôn sự này.”

“Nguyệt nhi, việc này không phải do ngươi, canh thiếp đều trao đổixong, sính lễ sau đó sẽ đưa đến, nương biết cho ngươi xuất giá sớm là ủy khuất ngươi, nhưng ta cũng sẽ không cho phép Đinh Tử phá hư hạnh phúccủa ngươi!”

“Nương!”

“Việc này liền nghe nương, ngươi trở lại an tâm nghỉ ngơi đi, vừalúc một ngày trước ngươi luyện kĩ năng thêu, giá y kia vừa thêu đượcrồi, ta xem cũng không tệ, cũng không cần vội vã làm giá y mới, ngươi cứ chờ ba ngày sau đại hôn đi.” Ba ngày sau, An Quốc Hậu phủ Tiểu Hậu gia Tiết Vũ, cùng nhi nữ Hạ Liên Nguyệt của Hạ Thị Trung thành thân.

Hôn sự làm có chút vội vàng, bởi vì chuyện Đinh Tử náo quá lớn, lại ítcó người để ý tới hôn sự hai phủ, An Quốc Hậu phủ cùng Hạ phủ lại có ýđiệu thấp làm hôn sự, vì thế không có mấy người nhìn thấy, trong hôn lễ, tân lang Tiết Vũ suy yếu bị đỡ đi làm lễ đưa vào động phòng.

Sáng sớm hôm sau, tân phòng Tiết Vũ đột nhiên vang lên một tiếng hétphẫn nộ, Tiết Vũ tức giận vội vã chạy ra khỏi phòng, không chạy được mấy bước đột nhiên há miệng phun ra máu tươi, mọi người sợ hãi.

Hạ Liên Nguyệt mặt tái nhợt đi đỡ Tiết Vũ, lại bị Tiết Vũ phẫn hận đẩy: “Tiện nhân, ngươi đừng mơ tưởng ta đụng chạm ngươi nữa, ngươi dám gả đến An Quốc Hậu phủ, chờ cả đời sống cô quả đi!” Tiết Vũ lảo đảo đi xa, trong lòng một mảnh bi thương.

Nghĩ đến đêm qua bị hạ dược, ảo tưởng cùng Đinh Tử cá nước thân mật,sáng sớm vừa thấy Hạ Liên Nguyệt nằm bên người, trong lòng Tiết Vũ liềntràn ngập hận ý, như vậy hắn làm sao còn xứng với Đinh Tử cao thượngthánh nhiên!

Hắn không xứng, vĩnh viễn không có khả năng! Hắn sẽ không cho phép người mình yêu nhập phủ làm thiếp, Đinh Tử cao ngạo cũng sẽ không như vậy,bọn họ không có tương lai, đã không có!

Tiết Vũ chảy xuống nước mắt nam nhi, Đinh Tử là nữ tử duy nhất hắn yêuthích kiếp này, bọn họ liền lỡ mất như vậy, Tiết Vũ trong lòng đại hận,hắn hận tất cả những người đã ngăn cản hắn.

Hạ Liên Nguyệt không ngừng lắc đầu muốn giải thích, nàng cũng không biết trong rượu hạ dược, đáng tiếc Tiết Vũ căn bản không nghe.

Mộc thị Bạch lão thái quân cộng thêm An Quốc Hậu nghe thấy tin tức đềuchạy tới, liền thấy Tiết Vũ mặc trung y đơn bạc, chảy nước mắt, khóemiệng còn mang theo tơ máu: “Vũ nhi!”

“Đừng tới đây!” Tiết Vũ đột nhiên ngừng, sau đó nhìn ba người liếc mắt một cái, “phanh” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Tổ mẫu, cha mẹ, Vũ nhi cảm tạ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua như vậy của các ngươi, Vũ nhi hôm nay ly khai, không biết khi nào gặp lại, cácngươi không nên nhớ mong ta, cứ xem ta chết đi!”

“Ngươi nói cái gì, vì một nữ tử thấp hèn, ngươi muốn cùng cha mẹ trở mặt thành thù sao?” Mộc thị lập tức giận rống.

Tiết Vũ lúc này cũng không có hình tượng, tức giận rống to hơn: “Tayêu Đinh Tử, ta cả đời chỉ biết một nữ tử là nàng, các ngươi vì sao pháhư hạnh phúc của ta! Tổ mẫu, cha mẹ, ta từ nhỏ đến lớn, bị các ngươigiáo dục nhu thuận hiểu chuyện, cũng không ngỗ nghịch các ngươi, ta biết đây là đạo vãn bối. Thế nhưng ta những năm gần đây tận tâm tận lực hiếu thuận các ngươi, ta tự hỏi cho tới bây giờ chưa từng làm bất luậnchuyện có vi phạm hiếu đạo gì, ta cũng từng nghĩ muốn vĩnh viễn hiếuthuận các ngươi, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng có thể trả lại cho cácngươi, nhưng ta chỉ có một ý nguyện, thú Đinh Tử làm vợ, chỉ thú mộtmình nàng làm vợ. Đối với lần này, ta cho tới bây giờ chưa từng che giấu tâm ý cùng nguyện vọng của ta, nhưng là các ngươi thì sao, các ngươiđều gạt ta. Tổ mẫu, đến người cũng gạt ta, lúc trước người đã đồng ý hôn sự của ta cùng với Đinh Tử có phải cũng vì trấn an ta hay không, ngườicăn bản không phải thật sự đồng ý! Ta không hiểu, ta thực sự không hiểu, cũng thấy không rõ các ngươi. Chẳng lẽ ta ngay cả ý nguyện duy nhấttrong cuộc đời này vì mình lựa chọn một con đường, các ngươi cũng khôngthể thành toàn ta sao?”

“Không! Đây là điều kiên trì duy nhất của ta từ nhỏ đến lớn, takhông có biện pháp tiếp tục ngây ngốc sống ở nơi không thể dung chứanguyện vọng của ta, các ngươi phá hủy hạnh phúc cả đời ta, ta không cóbiện pháp tha thứ các ngươi, không có!” Nói xong, Tiết Vũ tựa như phát điên chạy đi.

Bạch lão thái quân chảy nước mắt kêu to: “Mau đỡ Tiểu Hậu gia trở về! Nhanh đi!”

Mộc thị cũng triệt để ngây ngẩn cả người, bà hoàn toàn không ngờ, tôn tử từ nhỏ đến lớn đối với bà ngoan ngoãn phục tùng, bây giờ lại vì một nữnhân rời nhà trốn đi, đừng nói bà, tất cả mọi người ở đây hoàn toàn bịkinh sợ.

Nhưng mà sau khi đem Tiết Vũ mang về, Tiết Vũ không tranh cãi ầm ĩ phảily khai, bị mang về liền tuyệt thực, một giọt nước cũng không uống liêntục ba ngày. Bạch lão thái quân An Quốc Hậu cùng Mộc thị xuất phát từyêu thương đành phải bỏ mặc Tiết Vũ rời phủ.

Từ đó Tiết Vũ định cư ở một viện bình thường ở hậu nhai kinh thành, tùythân chỉ mang theo bốn tâm phúc cùng thị vệ của An Quốc Hậu phủ.

Giống như lời Tiết Vũ nói, từ nay về sau Tiết Vũ lại không động Hạ LiênNguyệt một chút, hai người căn bản không có cơ hội gặp mặt. Từ khi TiếtVũ đến ở hậu nhai, An Quốc Hậu phủ bất luận kẻ nào van cầu gặp hắn cũngđều thất bại.

Hạ Liên Nguyệt sống cuộc sống có trượng phu cũng như không, cuộc sốngquả phụ. Lúc một tháng sau quỳ thủy* (kinh nguyệt) đúng hạn tới, Hạ Liên Nguyệt khóc rống một hồi, từ đó nàng ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt…

Thủy Tự Đắc phái binh ở một dặm bên ngoài coi chừng cũng không tiếncông, Lam Thanh Lăng Đinh Tử đã làm tốt dự phòng chờ phục kích lại làngây ngẩn cả người, dưới tình huống bình thường tất cả mọi người sẽ ởloại thời gian này thừa thắng xông lên, hắn vì sao phải dừng lại.

Mọi người cảm thấy quái dị, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng liếc mắt nhìn nhau, Đinh Tử nói: “Ta vào kiểm tra xem làng này có tình huống ra sao?”

Lam Thanh Lăng lập tức phản đối: “Không được, ta sẽ đi vào, tìnhhuống thôn này có chút quỷ dị, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.Nhìn bộ dáng của bọn Thủy Tự Đắc, rất có thể ở đây bọn họ an bài người,nội ứng ngoại hợp đâm chúng ta một kích. Bên trong hẳn là cất giấu thích khách!”

“Không, Thủy Tự Đắc cũng có thể là bố trí nghi trận, ở đây phòngthủ mới là mấu chốt nhất, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, cũngkhông phải tình cảnh xấu nhất, ta mang Lưu Đình cùng Ngọc Du đi vào, đủđể tự bảo vệ mình.” Lam Thanh Lăng còn chưa đồng ý, thế nhưng không phản bác thêm gì, nhìn ba người Đinh Tử vào thôn, khuôn mặt lạnh lùngnhìn xuyên qua tượng đá cự thú hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh haidặm. Thủy Tự Đắc! Hắn lúc này hận không thể đem Thủy Tự Đắc thiên đaovạn quả!

Ba người Đinh Tử mới vừa vào trong làng đã cảm thấy không thích hợp.Thôn nhỏ này đột nhiên xuất hiện một trận tanh tưởi, dù trên mặt đấtcũng không có một đống phân người hay nước tiểu, các nàng đi bên ngoàilàng một hồi lâu đều không có ai đi ra, trong không khí chỉ có mùi thối.

Đinh Tử trong lòng căng thẳng, bước nhanh đi lên phía trước, mở một cửaphòng gần bìa thôn, trong phòng lập tức tuôn ra một cỗ mùi thối, trongphòng nhỏ hẹp, có thể nhìn thấy trong phòng ở giản dị có một người nằmtrên giường, người nọ căn bản không cảm giác được Đinh Tử tiến vào, Đinh Tử bịt mũi, cau mày cẩn thận tiến vào, một tay cầm kiếm, chuẩn bị nếungười trên giường là thích khách, khẽ động nàng liền giết.

Thế nhưng chừng một hồi người trên giường vẫn bất động như trước, ĐinhTử cẩn thận nắm góc chăn hơi nghiêng, vung tay kéo, lại cả kinh.

Trên giường nam tử hốc mắt hãm sâu, sắc mặt co rút nhanh, miệng sứt môihở, mang trên mặt sợ hãi cùng bất an, mở to mắt không có tức giận, trênngười hắn trên sàng một cỗ tanh tưởi, nhìn kỹ quần hắn ướt một vòng rồimột vòng, lại khô dính ở trên người.

Đinh Tử nhíu mày một chút, đột nhiên kinh hãi: “Đi mau!” LưuĐình cùng Ngọc Du bất chấp cái khác, nghe thấy mệnh lệnh của Đinh Tử lập tức xông ra ngoài, mà lúc này những người khác trong thôn tựa hồ cũngnghe được động tĩnh trước thôn, rất nhiều người đỡ khung cửa, còn có bòtrườn đi ra ngoài, nhìn thấy Đinh Tử các nàng là ba ngoại nhân, há mồmcầu cứu: “Cứu cứu chúng ta, cứu cứu chúng ta… Chúng ta không muốn chết, cứu cứu chúng ta!”

Đinh Tử nhìn những người này, tất cả đều cùng một tình huống với người ở trên giường, hai má trên người bởi vì gầy hõm sâu xuống, coi như chỉcòn da bọc xương, môi mỗi khi nói một câu đều tróc da bên ngoài chảymáu, hốc mắt thật sâu hõm xuống. Đinh Tử trong lòng nhất thời trầmxuống, nếu nói là vừa rồi chỉ hoài nghi thì hiện tại nàng đã khẳng định.

Trách không được Thủy Tự Đắc ở một dặm ngoại địa giới liền dừng lại, xem ra hắn sớm biết tình huống thôn này, người ở bên trong này chỉ còn lạilão yếu, phụ nữ và trẻ em, lại bệnh như vậy căn bản không đi ra ngoàinổi, hắn muốn những thôn dân này bị vây chết ở chỗ này!

Không tới mấy ngày, bọn họ nếu ở lại trong thôn này ít nhất tám phần sẽchết. Nếu Đinh Tử không nghĩ sai, những thôn dân này bị bệnh dịch tả,cứu được nhưng không trị được chỉ có chờ chết!

“Chủ tử, làm sao bây giờ?” Lưu Đình cũng đoán ra những thứ này, hiện tại các nàng ly khai, bên ngoài làng bị bao vây xung quanh, bọn họ hiện tại chỉ có mười mấy người, còn có bốn người Thái hậu cùng Lưu mama không có võ, có thể phản kháng chỉ có mười người, đi chính là chịuchết. Thế nhưng nếu ở trong thôn bị lây dịch chứng, sinh bệnh dịch tả,đây chính là truyền nhiễm, chẳng lẽ bọn họ phải đợi bị nhiễm bệnh màchết sao?

Ra cũng chết, không ra cũng chết!

“Cứu cứu chúng ta…” Các thôn dân đã bắt đầu hướng xung quanh Đinh Tử bọn họ tới gần, Đinh Tử quay người lại, “Đi trước đến chỗ Thế tử, nói cho hắn biết tình huống ở đây.” Ba người rất nhanh ly khai, đi tới cửa thôn, đem sự tình nói một lần,Lam Thanh Lăng và mọi người toàn bộ nhíu chặt mày, tình huống hiện tạithực sự không lạc quan.

Lam Trác cũng có chút nóng nảy nói: “Không thì xông ra liều mạng, nói không chừng còn có thể có một đường sinh cơ.”

Lúc này thôn dân đã tuôn ra đến, Viên Nguyệt đứng ở phía sau, đột nhiên bị chạm vào người, Viên Nguyệt hét lên một tiếng: “A, mau tránh ra, mau tránh ra, mau tránh ra!” Viên Nguyệt đẩy gạt ra, đám thôn dân kia cũng không có khí lực gì, haiba người bị đẩy ngã, Viên Nguyệt lại bị dọa không nhẹ. Người ở chỗ nàyđều thay đổi sắc mặt, bệnh dịch tả loại này tốc độ truyền nhiễm rấtnhanh, Viên Nguyệt rất có khả năng đã bị lây. Nếu xông ra, Viên Nguyệtcũng không thể cùng các nàng ra, nếu không chẳng những có khả năngtruyền nhiễm các nàng, bên ngoài bách tính cũng có thể bị truyền nhiễm,tăng xác suất bị nhiễm.

Viên Nguyệt cũng nghĩ đến điểm này, chỉ giương mắt lên mang theo mong mỏi nhìn các nàng, cũng không dám cầu tình.

Thái hậu trầm mặc một hồi, hướng Đinh Tử hỏi: “Ngươi có biện pháp trị bệnh dịch tả hay không?” Đinh Tử mím chặt môi, cuối cùng gật gật đầu: “Thần thật ra mang theo một ít dược, có thể trị liệu, thế nhưng lượng thuốc quá ít, muốn cứu mọi người sợ là có chút khó khăn.”

“Làm ơn, khụ khụ, van cầu ngài cứu cứu chúng ta đi, chúng ta thônnày chết cũng là do vô tội bị hại, mấy ngày trước một nhóm tráng đinhtrong thôn vào thành làm công, nửa đường có một người bị nóng lạnhthượng thổ hạ tả trở về, chính là nhà đầu thôn kia, cũng uống thuốckhông những không chuyển biến tốt, trái lại càng ngày càng nặng. Về sauthôn dân cũng lần lượt bị lây cái bệnh này, tráng đinh thôn chúng ta đasố không ở trong thôn, chúng ta là một thôn làng bị bệnh lão yếu, xuấtthôn đi mua dược cũng không có, chúng ta rất sợ người trong làng vì thếmà chết hết.” Bị đỡ đến phía trước hẳn là thôn trưởng, mặc dù bị bệnh đau dằn vặt nhưng còn có mấy phần lễ phép nghi độ.

“Theo như lời thích khách kia Minh thành bị phong tỏa cả thành, chẳng lẽ cùng bệnh dịch tả có quan hệ?” Lam Thanh Lăng đột nhiên lạnh lùng nói, trong Minh thành có thể có cậu ruột của hắn, hắn làm sao có thể không lo.

Nghe ý tứ thôn trưởng là do người trong thôn bị người ở Minh thành lây,dưới tình huống không biết chuyện trở lại thôn khiến cho cả thôn bịnhiễm, tình huống trong Minh thành chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng. Cótình hình bệnh dịch như vậy, Ngô Thư Triết đang làm cái gì, thế nhưngkhông cấp báo triều đình. “Thủy Tự Đắc thực sự là gan lớn, chuyện này chỉ sợ là do hắn chặn đứng!” Thái hậu đột nhiên gầm lên tiếng.

Lam Thanh Lăng nhướng mày, loại sự tình này náo lớn sẽ chỉ làm Thủy Tự Đắc chịu không nổi, hắn ở đâu ra lá gan dám làm!

Hơn nữa tình huống bây giờ nguy hiểm hơn, vốn bọn họ nếu chạy đi, còn cóthể đi hướng Minh thành, hiện tại Minh thành phong tỏa thành, các nàngvào không được, Liễu thành bên kia đi chính là tự đưa đầu vào tử lộ, hai đầu lối ra đều phong kín, bọn họ chỉ có thể ở tại trong thôn này, tạmthời vẫn có thể giữ được tính mạng.

“Lưu Đình, Ngọc Du đem dược mang theo chuyến này lấy ra hết, Tháihậu, xem ra chúng ta chỉ có thể ở trong này, nếu có thể trị tốt bệnhdịch tả trong thôn, có thể chúng ta còn có đường ra.” Thái hậu gật đầu: “Y thuật của ngươi ta tin tưởng, ở đây liền giao cho ngươi, những ngườinày an bài thế nào đều nghe theo ngươi, nếu chúng ta lần này an toàn trở lại, ngươi tuyệt đối sẽ không chỉ là nữ quan.”

Đinh Tử gật gật đầu, tự nhiên rõ ràng việc này. Nếu nàng có thể chữa trị tốt bệnh dịch tả của những người này, không chỉ cứu giá Thái hậu cócông, đối với Đại Tề càng có công lao lớn. “Thế tử, trước gọi ngườikiểm tra tình huống bệnh tình người trong thôn, đã chết thì gom lại mộtchỗ, tiến hành thiêu xác, đồng thời cho những người này vội vàng thudọn, trong thôn rất bẩn, như vậy sẽ gây bất lợi cho bệnh tình, dẫn phátbệnh tình khuếch tán. Viên Nguyệt, Viên Uyển hai cô nương theo Lưu Đìnhsắc thuốc, Ngọc Du ngươi theo ta, nhìn xem trong nhà thôn dân có còndược có thể dùng hay không. Chúng ta sẽ ở quanh thôn kiểm tra, có thểtìm được một chút dược liệu. Thôn trưởng, làm phiền ngươi đem thôn dântập trung lại, ta phải nhìn xem bệnh tình, hốt thuốc đúng bệnh”.Thôn trưởng bệnh trạng mệt mỏi được hai phu nhân nâng đỡ đứng, nghe thấy Đinh Tử muốn hỏa táng thôn dân thì trên mặt đều là biến đổi, Đinh Tửlập tức nói: “Thôn trưởng, những người này đã chết nhưng trên ngườicòn mang theo dịch, nếu như không xử lý nhanh, đợi đến khi thi thể hưthối, lại bị nhiễm dịch khác, sợ rằng bất luận ai tới cũng không có khảnăng vãn hồi. Toàn bộ người trong làng không thể chôn cùng a, các ngươicòn có thân nhân ở ngoài Minh thành, các ngươi còn muốn chờ bọn họ trởvề!”

“Mau làm theo những gì cô nương này nói!” Thôn trưởng hạ quyết định, đột nhiên kêu một tiếng, toàn bộ làng bắt đầu công việc lu bù lên.

Đinh Tử mang theo Ngọc Du, đi về phía ba ngọn núi phía sau, kỳ thực cũng không ôm hi vọng gì.

Thủy Tự Đắc canh giữ ở ngoài một dặm, đột nhiên nhìn thấy trong thôn cóánh sáng lóe lên, trong lòng nghi hoặc, Sư gia bên cạnh vội hỏi: “Đại nhân, chuyện gì xảy ra mà thanh thế lại lớn như thế?.”

“Đi, tiến lên kiểm tra một chút.” Thủy Tự Đắc trầm mày sai người đi vào.

Không lâu sau, liền có người hồi báo: “Hồi đại nhân, trong thôn có người đem thi thể bị bệnh thiêu hủy”. Thủy Tự Đắc cắn chặt răng: “Xem ra các nàng muốn trị bệnh” Sư gia lập tức cười nói: “Đây chính là ôn dịch, đâu dễ dàng trị như vậy, đại nhân việc này chúng ta có thể yên tâm, bọn họ nhất định sẽ chết ở chỗ này!”

“Ngươi thì biết cái gì, ta nghe nói Đinh Tử này có chút bản lĩnh,đối y thuật rất có kiến giải, nếu để cho nàng chữa xong chính là tử kỳchúng ta.”

“Đại nhân, vậy làm sao bây giờ?”

Thủy Tự Đắc cưỡi ngựa, không ngừng bồi hồi, chân mày nhăn chặt, trên mặt vẫn âm tình bất định, kỳ thực làm tới tình trạng này là điều mà hắnchưa từng nghĩ tới .

Lúc trước trong thời gian Thái hậu bọn họ từ kinh thành khởi hành, hắnliền thu được tin tức từ Lâm vương gia, muốn giết Đinh Tử, chỉ một mìnhĐinh Tử mà thôi. Đồng thời muốn lấy lòng Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng,còn phái mấy người tốt cho hắn. Thủy Tự Đắc mấy năm nay đem Liễu thànhxây không sai, hơi có chút thanh danh, dĩ vãng hắn căn bản sẽ không bạilộ thực lực, làm cho người ta nhìn thấy tài lực của hắn, nhưng hắn cũngbiết Lâm vương gia lúc này phân phó là cho hắn một cái cơ hội, cho hắncơ hội bò lên.

Vì thế hắn nghĩ hết biện pháp lấy lòng Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng,không ngờ lộng xảo thành chuyên* (biến khéo thành vụng, lợn lành chữathành lợn què),hắn đòi không được cái gì tốt lại làm cho Lam Thanh Lăng ghi hận, hơn nữa bị Thái hậu nhiều lần ô nhục, Thủy Tự Đắc không phụclắm. Đồng thời nghĩ đến nếu những người này hồi kinh cùng điều mà chínhmình sắp sửa đối mặt, hắn liền không cách nào bình tĩnh.

Đinh Tử, hắn cũng không có cơ hội giết chết, hai mặt không lấy lòng,tuyệt đối không phải hắn muốn. Có thể lúc đó đầu óc nóng lên nghĩ đếnviệc đem Thái hậu, Lam Thanh Lăng đều giết chết, thế nhưng bây giờ đếntrình độ này, đã không có đường rút lui.

Thủy Tự Đắc đột nhiên nhảy xuống ngựa, hướng về phía làng ra lệnh: “Thông tri xuống, buổi tối phóng hỏa đốt làng, ta để cho bọn họ chết chung ởchỗ này, sau báo cáo chính là Thái hậu ngộ nhập làng, bị bệnh dịch tả mà chết.” Sư gia trên mặt biến đổi, lập tức gật đầu đi phân phó .

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, đột nhiên một đạo ánh lửa ngút trời mọc lên, tiếp theo là tiếng kêu khóc của mọi người.

Đinh Tử, Lam Thanh Lăng xông vào gian phòng mà Thái hậu tạm ở, đem Tháihậu bị sặc ho khù khụ đỡ ra, trên mặt hai người một mảnh đen kịt.

Làng bởi vì bị phóng hỏa mà người ngã ngựa đổ, thôn dân bị bệnh khôngnhẹ căn bản trốn không thoát, đã có người bị lửa thiêu sống, nhìn thếhỏa gia tăng xung quanh, Đinh Tử trong lòng hận vô biên, chẳng lẽ cácnàng sẽ chết tại đây sao?

Mạng của nàng há có thể nhỏ bé như vậy, nàng tuyệt đối không cho phép!

Trong đám người đột nhiên có người nói: “Ta có biện pháp! Đi theo ta!” Nhưng vào lúc này một đạo hỏa xà xông thẳng đến Đinh Tử, Đinh Tử chỉ cảm thấy phía sau nóng lên, giữa mũi vừa nghe mùi khét.”Chủ nhân!” Lưu Đình, Ngọc Du hét to xông lại.

Đinh Tử cảm giác trái tim trong nháy mắt ngừng đập, tử vong lại tới nhanh như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.