Đinh Tử không thể không thừa nhận, giờ khắc này nàng xácthực luống cuống, lúc trước nàng cũng cho là mình không gì không làmđược, chỉ cần nàng muốn, trên đời này không có gì có thể làm khó nàng.Thế nhưng bây giờ nàng phát hiện ý nghĩ này thực sự rất buồn cười. Đốimặt thời khắc sinh tử này, hành động đầu tiên của nàng lại là ngơ ngác,khi nàng kịp phản ứng muốn dập tắt lửa, lại có người nhanh hơn nàng, đem nàng ôm vào lòng, thân thủ không quan tâm kéo y phục của nàng, cánh tay của người kia vững vàng đem nàng ôm trong ngực, xả rụng áo khoác củanàng, thấy phía mông còn có ngọn lửa nhỏ bốc lên, theo bản năng vươn tay không ngừng vỗ dập lửa.
Mặt người nọ tối sầm, trong mắt lóe ra kinh ưu, thế mà lại có thể phântâm cảm giác được thân thể Đinh Tử trong lòng mình cứng ngắc, hắn hunghăng vỗ vào mông Đinh Tử, căn bản không hiểu thương hương tiếc ngọc,Đinh Tử càng về sau càng cảm giác được cái đau này so với cảm giác bịlửa thiêu càng thêm đau.
Đinh Tử chăm chú nắm lấy vạt áo người này, như cảm giác được nàng khẩntrương, người nọ thế nhưng dùng thứ âm thanh ôn nhu nhất của mình từ nhỏ đến lớn, nói: “Đừng sợ, có ta!”
Không biết chuyện gì xảy ra, Đinh Tử muốn nói, thế nhưng lúc này nàngchỉ có thể khóc, nước mắt căn bản không thể khống chế. Nàng ôm thật chặt thắt lưng người này, vùi đầu trong lòng hắn khóc rống, nam tử nhanhchóng cởi ngoại bào trên người xé ra một mảnh vải thật to, trực tiếp đắp lên chỗ Đinh Tử bởi vì bị hỏa thiêu mà lộ ra da thịt trên phần mông,chăm chú ôm, tay gắt gao ấn ở nơi đó. (Sally: Ca chưa cưới người ta vềnhà, đã ăn đậu hũ người ta như vậy, càng ăn đậu hũ ca càng nghiện thìphải)
“Mau đi theo ta, hậu sơn có một sơn động, mau đi vào!”
Người trong thôn bởi vì chạy thoát thân nên không ngừng tán loạn. Thôntrưởng chống quải trượng, không ngừng ho, thân thể run rẩy, lại giả vờbình tĩnh nói.
Lam Thanh Lăng vừa nghe, lập tức quát: “Yên tĩnh cho ta, nghe thôn trưởng an bài, không muốn chết thì đi theo chúng ta!”
Lam Thanh Lăng che chở Đinh Tử, tập hợp người của chính mình, che chởThái hậu, cùng thôn trưởng chạy về phía hậu sơn. Lúc này tâm tình ĐinhTử đã bình phục, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng tình hình của mìnhthế nào. Lúc nãy không chỉ bị Lam Thanh Lăng che chở, vừa rồi lửa kiađốt nóng da thịt của nàng, bây giờ nàng cũng sợ bị lộ ra chỗ không nênlộ.
Nói cho cùng nàng vẫn là nữ nhân, đối với loại sự tình này sao có thể hoàn toàn không quan tâm.
Đại hỏa không ngừng bốc lên, toàn bộ làng nhất thời rơi vào trong biểnlửa, người của Thủy Tự Đắc lại tử thủ ở năm mươi mễ (Tên gọi một thướctây (mét) bên ngoài, một là sợ bị lửa vô tình cuốn vào, lại càng sợ LamThanh Lăng, Đinh Tử sẽ thừa dịp loạn mà chạy đi.
Mấy người Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng các thôn dân dưới sự hướng dẫncủa thôn trưởng đi tới một tảng đá lớn bị san bằng ở chỗ giữa hai sườnnúi, hắn gõ quải trượng không ngừng tìm một chút, đột nhiên kêu lên: “Từ nơi này đẩy ra.”
Đây chính là một khối đá ngang ba thước dài bốn thước, một người căn bản đẩy không xong, còn có người bắt đầu oán giận phản ứng.
“Thôn trưởng, ngươi có phải bệnh không, mang chúng ta tới đây lánhnạn, nơi này có chỗ nào ẩn núp, ở đây tất cả đều là đá, ngươi muốn chúng ta chết hết ở chỗ này sao, a, lửa sắp đốt tới rồi!”
“Chạy mau, không thể đợi ở đây, chạy mau!” Có vài người cănbản không tin, sau khi thấy được diện tích ngọn lửa che phủ lại giatăng, toàn bộ hướng bốn phía chạy trốn, nhất thời một số ít người theothôn trưởng tới cũng chạy đi.
Lam Thanh Lăng nhăn lại mày, những người này thực sự là quá ngu xuẩn,thôn trưởng cũng bộc lộ vẻ thất vọng, đây là thôn dân của hắn. Hắn không phải không muốn cứu, thế nhưng dưới tình huống như vậy hắn căn bảnkhông có khí lực gì khuyên những người này, chỉ nghe Lam Thanh Lăng ralệnh: “Người của ta nghe lệnh, toàn bộ nghe thôn trưởng phân phó, đẩy đá!”
“Tảng đá kia đẩy ra thật có đường sống sao?”
“Đẩy hay không đẩy đều là chết, sao không thử một chút, vạn nhất đây là cơ hội cứu mạng đâu.” Các thôn dân cũng thảo luận mấy câu, gật gật đầu nghe theo thôn trưởng mệnh lệnh mà hành động.
Đinh Tử từ trong lòng Lam Thanh Lăng vươn đầu, vừa vặn Lam Thanh Lăngcúi đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người vừa giao nhau, Đinh Tử đột nhiêncảm thấy trái tim một trận nhảy lên, chỉ có thể lắp bắp nói: “Cám ơn… Thế tử ơn cứu mạng, tay ngươi…” Người này không phải thừa dịp cứu nàng liền ăn đậu hủ của nàng chứ, chỗ đó có tay một người nam nhân, Đinh Tử cảm giác trong lòng cực kì khôngđược tự nhiên, “Ta có thể tự mình đi lại.”
Lam Thanh Lăng trong mắt chớp động quang mang nào đó, mặt không chút thay đổi nói: “Cháy hỏng đầu óc sao? Loại thời gian này thế nào thả ngươi xuống, nếu khôngphải ta xuất thủ đúng lúc, thân thể ngươi liền bị người ở chỗ này thấyhết, ngươi sau này làm sao còn lập gia đình. Thực sự là hồ nháo, chẳnglẽ ngươi xem trọng người nào trong bọn họ, nói với ta, ta đưa ngươi chohắn mang đi.”
Đinh Tử trên mặt có thể gọi là đủ mọi màu sắc, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận, vươn tay oán hận nhéo thắt lưng Lam Thanh Lăng một cái.Lam Thanh Lăng không lộ vẻ gì, chỉ là trên mặt có một chút vặn vẹo,nhưng lại cắn chặt răng không nói lời nào, biểu hiện trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong mắt hiện lên tia đau, không để ý tới Đinh Tử, nhìnmọi người đẩy tảng đá lớn.
Đinh Tử trong lòng tức giận, cái gì mà nàng xem trúng người nào, thử hỏi có nữ tử chưa kết hôn nào, mông bị người sờ còn có thể yên lặng, mặc dù Lam Thanh Lăng chỉ là ôm, cái gì cũng không động, nhưng cũng không được tự nhiên. Mặc dù nàng biết nơi đó bị đốt lộ da thịt, nhưng Đinh Tử cũng không cách nào nhẫn nại nam nhân dựa vào nàng gần như vậy, còn nghi ngờ kẻ nào đó có hành vi lưu manh.
Đinh Tử nghiến răng nghiến lợi, tai Lam Thanh Lăng có thể nghe thấy rấtrõ ràng thanh âm nàng tốn hơi thừa lời, trong lòng âm thầm cười. Khôngkhí khẩn trương một khắc sinh tử trước liền đột nhiên biến mất khôngthấy, tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Hắn có lòng tin bọn họ không chết được, vì người trong lòng này, bọn họcũng không thể chết! Nghĩ nghĩ, cánh tay Lam Thanh Lăng không khỏi siếtchặt hơn, đem Đinh Tử ôm chặt hơn vào trong ngực.
Đinh Tử nhìn hỏa thế xa xa, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Lưu Đình cùng Ngọc Du lạnh lùng nói: “Dược liệu của chúng ta có mang ra không?”
Lưu Đình mang ra một bao bố thật to.
Nàng là danh y, dược liệu đối với nàng mà nói chính là chí bảo, bởi vì hiểuy, nàng càng hiểu được cần dùng sở trường của mình bảo vệ tính mạng củamình. Dược cứu mạng trong lúc gặp nạn tại dã ngoại tuyệt đối không thểthiếu, ngay lúc lửa vừa nổi lên, lúc nàng nhảy dựng lên thì phản ứng đầu tiên cũng là mang theo bọc lớn dược liệu chạy ra bên ngoài trước.
“Mang ra rồi.”
Đinh Tử trong mắt hiện lên sấm lãnh quang mang: “Ta nhớ trong dược liệu cũng có quặng ni-trát, ka-li, lưu hoàng còn có than củi, hiện tại còn có không?”
Lưu Đình sửng sốt, có chút không rõ ý tứ Đinh Tử nhưng vẫn trả lời: “Có đầy đủ tất cả dược liệu.”
Đinh Tử khóe miệng câu cười: “Thế tử, ngươi cảm thấy lấy hiểu biết của chúng ta về tính tình Thủy Tự Đắc, hắn hiện tại sẽ ở nơi nào?”
Lam Thanh Lăng lóe ra tiếu ý không rõ: “Vì phòng ngừa chúng ta đàotẩu, hắn tất nhiên sẽ ở phụ cận coi chừng, chạy ra một hắn sẽ giết chếtmột. Nhưng xung quanh làng cháy lớn, bên trong lại có bệnh dịch tả, hắncũng sẽ không dựa vào gần quá, để ngừa bị hỏa lan đến hoặc bị nhiễm bệnh dịch tả.”
“Hắn đem chúng ta bức đến mức này, không cho hắn phần đại lễ sao được, Thế tử chỉ sợ sẽ không đồng ý đi?” Đinh Tử nghiêng đầu, giả vờ đáng yêu nháy mắt, Lam Thanh Lăng thật cóxúc động muốn gõ cái đầu nhỏ tà ác kia của Đinh Tử, bất quá cuối cùngchỉ gật gật đầu phối hợp.
Lưu Đình nhìn dược tính quặng ni-trát, ka-li, lưu hoàng này, còn cả than củi thì lập tức minh bạch ý nghĩ Đinh Tử. Cùng Ngọc Du liếc mắt nhìnnhau, hai người cởi ra bao đồ, cấp tốc lấy ra ni-trát, ka-li, lưu hoàngcòn có dùng tới than củi nhóm lửa, chừa lại một bao bố bình thường trang bị số lượng.
Đinh Tử nhìn thấy gật gật đầu: “Lưu lại một chút, còn lại tất cả đều cầm đi đưa cho người của Thủy Tự Đắc, thừa dịp trận đại hỏa này cònchưa có lui để cho bọn họ cũng hảo hảo cảm thụ ngọn lửa kinh tâm độngphách!”
Nghe thấy lời của nàng, tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn đến Đinh Tửtrên mặt kia quỷ mị tiếu ý tà ác, cũng không khỏi rùng mình một cái. Nữnhân này quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, quá ác, quá độc! Bất quá không có người phản đối, trong lòng sau khi kinh ngạc, tất cả đều là tiếu ý tà ác. (Ax =))))))
Thủy Tự Đắc ép bọn họ không chết không ngừng, tình hình của bọn họ vốnchính là không phải ngươi chết thì ta vong, người của Thủy Tự Đắc đềuchết sạch mới phải, muốn đồng tình bọn họ vậy thuần túy là đồ ngu, người điên!
Đinh Tử luôn luôn không phải người thích ăn mệt, bởi vì việc xảy ra bấtngờ nên các nàng bị buộc đến bước này, trong lòng Đinh Tử đã sớm tíchđầy vô tận hận ý, kế tiếp trên người nàng lại bị lửa cháy, lại bị LamThanh Lăng nhân cơ hội chiếm tiện nghi, lại có tức mà nói không nên lời, trong lòng một đoàn hỏa, nàng nếu như không đem Thủy Tự Đắc hành hạ đến người ngã ngựa đổ, nàng sẽ không gọi Đinh Tử.
Lưu Đình, Ngọc Du rất nhanh làm tốt hỏa dược, đứng dậy chạy đi mấy bước, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thật sâu tiếu ý, cấp tốc cầm trongtay gì đó hướng trong hỏa trận ném.
“Bang bang phanh!” Nhất thời đám cháy “Bùm bùm” vanglên âm thanh bạo liệt, thôn dân trong thôn còn đang bốn phía chạy trốn,sửng sốt xong, bị dọa toàn bộ hướng chỗ sơn động chạy, thôn dân trongthôn nhất thời như chim về tổ.
Bên ngoài làng Thủy Tự Đắc cũng hoảng sợ, bất quá cũng không coi làchuyện lớn, lửa ở đây thế lớn như vậy, đốt tới mức này sẽ có dị trạngcũng là chuyện thường xảy ra, vì thế bọn họ căn bản không để ý.
Đương nhiên lúc này hỏa dược ầm ầm nổ tung, lúc bị ném tới trong đám người mà Thủy Tự Đắc phái ra, bọn họ cũng là tuyệt đối không nghĩ đến .
Chỉ thấy từng bọc hỏa cầu “Sưu sưu sưu” phá không không ngừng từ cửa thôn bay ra ngoài, thập phần tinh chuẩn nhắm hướng đám người của Thủy Tự Đắc mà đến.
“Bang bang phanh!” Tiếng nổ mạnh lập tức vang lên.
“A, cứu mạng a!”
Theo hỏa dược công phá, không ít người bị nổ thân thể tứ tung, còn cóchút người thì bị dư chấn cùng hỏa tinh dấy lên y phục, chật vật lăn đầy đất, lại phát hiện vô ích, lửa kia giống như là đổ dầu, làm thế nàocũng không dập tắt. Lúc này bọn họ canh giữ ở cửa thôn, đây là mộtkhoảnh đất trụi lủi, một cái giếng nước cũng không có, căn bản không thể nào dập tắt lửa để tự cứu chính mình.
Thủy Tự Đắc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ có mấy hỏa cầu không cẩnthận bay ra ngoài, thế nhưng giết phân nửa người của hắn. Thủy Tự Đắckinh hãi, hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng cửa thôn, trong lòng đấutranh kịch liệt, nếu như hiện tại đi thì Lam Thanh Lăng bọn họ rất cóthể mượn cơ hội trốn ra, hắn tùy thời có thể bỏ mạng.
Hắn dám đi lúc này sao! Hiển nhiên là không!
Thế nhưng hỏa cầu lại không cho Thủy Tự Đắc quá nhiều cơ hội tự hỏi, một quả rồi một quả ném ra bên ngoài, người của hắn lăn đầy đất, kêu khócchửi bậy.
“Phốc, phanh!”
Lại là một âm thanh phá không, “Phốc, xôn xao” Thủy Tự Đắc ngồi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy trên đầu đột nhiên bay đến thứ gì đó. Hắndùng một tay bắt được, là một cái đầu mở to mắt, bị tạc vết thương đầymặt, huyết nhục mơ hồ, còn đang không ngừng chảy máu. Thủy Tự Đắc bị dọa vung tay ném một cái, trái tim “bang bang phanh” nhảy khôngngừng, trên mặt dọa nhất thời đỏ lên, rất có dấu hiệu sung huyết não,thiếu chút nữa bị cảnh tượng kinh khủng này làm cho đau tim mà chết.
Tại lúc hỏa cầu bay ra ngoài, Thủy Tự Đắc kéo ngựa đột nhiên kêu to lên: “Chạy mau!”
“Phanh!” Một hỏa cầu cuộn trào mãnh liệt nổ tung ngay phíasau, con ngựa kia nhất thời bị kinh hách, chân trước giương cao, đầungẩng cao, tê kêu một tiếng, đem Thủy Tự Đắc không hề phòng bị quẳngxuống đất. Ngựa hoảng bốn chân đạp loạn, Thủy Tự Đắc vừa đứng dậy chỉcảm thấy trên người đau xót, nhất thời “Ngao” một tiếng phun ra một búng máu. Con ngựa kia một cước giẫm nát bụng Thủy Tự Đắc, vếtthủng khá lớn, Thủy Tự Đắc đau đến trợn mắt nhìn thẳng, con ngựa kia lại bị dọa tiếp tục phát điên nhưng thật ra cứu Thủy Tự Đắc một mạng, nếunó giẫm hai chân, Thủy Tự Đắc lúc này đã báo danh chỗ Diêm vương rồi!
“Đại nhân, ngươi không sao chứ?” Sư gia trong lúc rối ren sớm không biết núp ở chỗ nào, lúc này nhìn thấy Thủy Tự Đắc, lập tức xông lại nâng hắn dậy.
“Phốc, phốc.” Thủy Tự Đắc há miệng phun ra một búng máu, hiệntại cũng không để ý đau đớn trên người, hắn đã sớm hoảng loạn, căn bảnbình tĩnh không được. Chính hắn cũng bị trọng thương, không ly khai khảnăng chính là chờ chết, “Đi mau, hồi Liễu thành, phốc…” Nói xong lại ói ra một búng máu lớn, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sư gia trong lòng cũng là một trận hoảng loạn, lập tức kêu to: “Mau, mau trở lại Liễu thành.”
Vốn một đoàn người bây giờ tất cả đều hoảng loạn tựa như điên rồi hướngbên này chạy. Sư gia vừa nhìn vừa hoảng sợ, người mang tới thế nhưng tổn thất hơn phân nửa, hai mươi mấy người này đủ cho bọn họ mất đầu.
Mấy người này cũng không là thủ hạ Liễu thành của Thủy Tự Đắc, đây chính là người mà Lâm vương gia phái tới giết Đinh Tử a, trời ạ! Chừng mộttrăm người, thế nhưng chỉ còn hai mươi mấy người, bọn họ tránh được mộtkiếp này, còn có thể có mệnh hay không a! Sư gia trong lòng tuy là nghĩnhư vậy, nhưng chạy thoát thân quan trọng hơn đành kêu người đỡ Thủy TựĐắc chạy thoát thân.
Lưu Đình cùng Ngọc Du ôm mấy bao hỏa dược còn chưa có châm, cười híp mắt chạy đến bên người Đinh Tử: “Chủ tử, đám cẩu Thủy Tự Đắc kia tựa hồ chạy trốn.”
“Mở! Mau vào!” Lúc này mọi người đã đẩy ra tảng đá lớn, phíasau tảng đá lớn thế nhưng thực sự là một hang động lớn sâu không thấyđáy, trong lòng mọi người vui vẻ, hỏa thế phía sau bởi vì mấy vụ nổ lạilần nữa gia tăng nguy hiểm. Mọi người cầm lấy cây đuốc cấp tốc vọt vàotrong sơn động. Mọi người hợp lực đem đá kéo che lại chỉ chừa một khehở, cửa động vẩy một chút bụi bặm, ở đó một khắc nữa hỏa thế chợt dângcao, ánh lửa ngút trời chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, thành trấn xungquanh xa xa cũng có thể nhìn thấy tình cảnh như thế, kinh hãi một đêm.
Trong sơn động mọi người cũng không chịu nổi, bên ngoài hỏa thế khôngngừng, không khí sơn động so với bình thường nóng hơn rất nhiều, cũngmay cái sơn động này vốn ẩn ở trong núi, quanh năm ẩm ướt, mọi người chỉ cảm thấy nóng cũng không tới bị nướng thống khổ.
“Không ngờ trong thôn còn có chỗ lánh nạn như vậy!” Thái hậu được bảo vệ ở chỗ tối trong sơn động, hướng về phía thôn trưởng gật đầu nói.
Thôn trưởng thở dài lắc lắc đầu: “Khụ khụ, thôn chúng ta qua nhiềulần biến cố, đã không biết có bao nhiêu người rời thôn đi tìm đường sinh tồn. Bởi vì thôn chúng ta là chỗ dựa mang tính đặc thù vững chắc, từlúc tổ tiên chúng ta chuyển đến nơi đây, liền vì thôn mà nghĩ ra biệnpháp bảo mệnh này. Mỗi đời chỉ truyền cho thôn trưởng, không phải thờigian làng có nguy cơ bị diệt, ai cũng không thể một mình tiến vào đây.Ta cũng vậy từ lúc nghe cha ta nói, thời gian lâu lắm rồi, lâu đến chính ta cũng muốn quên mất.”
“Hiện tại trốn tới đây, mặc dù nhất thời cứu được tính mạng, thếnhưng trong thôn đa số người đã bị lây bệnh dịch tả, sớm muộn gì cũngchết.” Thôn trưởng lắc đầu thở dài, trên mặt không giấu được sầu khổ.
“A, tiểu thư ngươi mau nhìn!” Đột nhiên Lưu Đình lớn giọng nói, Lam Thanh Lăng cởi ngoại sam trên người, Đinh Tử lập tức đắp lên người, cùng nhau đi tới chỗ Lưu Đình, lại thấy Lưu Đình chỉ ở một chỗ bên kiatrên vách núi đá, không bao trùm toàn bộ hang động, một loại thực vậtmọc dài đứng thẳng hàng, có ba, bốn phiến lá mọc vòng, mỗi phiến lá cónăm chỗ lõm lớn trên rìa lá cây, chỗ lõm lớn trên rìa lá cây lá lại cóba tới bốn chỗ lõm nhỏ, lá màu lục, rìa cùng mặt trái phiến lá có lôngmịn màu trắng, mềm mại mà bóng loáng.
Đinh Tử trong mắt hiện lên vui sướng, hái xuống một nhánh ngửi một cái, lập tức vui vẻ nói: “Được cứu rồi, thực vật này tên là ngải cỏ, có thể ôn nhuận, trừ hàn, trừướt, trị nhiều loại tật bệnh. Sách thuốc cổ ghi chép: cây ngải trị báchbệnh. Tái sinh tiên, chỉ thổ huyết hạ lỵ, hạ bộ nặc sang, phu nhân lậumáu, lợi âm khí; sinh cơ, tích phong hàn, trên người có tử khí. Cỏ nàyđối với bệnh dịch tả có công hiệu lớn, vốn chuyến này chúng ta mang dược vật không nhiều, nhưng chủng loại lại không ít, mà ngải cỏ này số lượng quá ít, ta trước hạ lệnh chế phương thuốc nếu là cộng thêm ngải cỏ, trị liệu nhất định hiệu quả gấp bội, ở đây khắp vách đầy ngải cỏ, số lượngnhiều như vậy đủ cứu thôn dân .”
“Thật sao?” Thôn trưởng trong mắt thoáng hiện cảm xúc mừng như điên, những thôn dân khác bị bệnh dịch tả cũng lên tiếng hoan hô cổ vũkêu to.
Đinh Tử khẳng định gật đầu: “Không sai, chúng ta chờ hỏa thế giảmxuống, trở lại trong thôn nhìn xem còn cái gì có thể dùng thì lấy đếnđây, trước lúc bệnh tình được khống chế chúng ta vẫn nên đợi ở chỗ này.Thủy Tự Đắc bị dọa chạy, nhưng khó đảm bảo hắn không chết tâm quay trởlại, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này chúng ta liền được cứu rồi.” Trên mặt mọi người hiện lên vui sướng, đầu tiên Đinh Tử hạ lệnh cho Lưu Đình cùng Ngọc Du ngắt lấy ngải cỏ, sau đó phân công các thôn dân, bởivì hoàn cảnh hiện tại có hạn, chỉ có thể cho thôn dân tự mình nhai nuốtgiảm bớt bệnh tình, đồng thời cũng cho Lam Thanh Lăng, Đinh Tử nhai dựphòng.
Lam Thanh Lăng đi tới, nhìn khắp trên vách động, nhìn cỏ không chớp mắt chút nào hướng Đinh Tử hỏi: “Những thảo dược này còn có thể cứu bao nhiêu người?“
Đinh Tử nhìn Lam Thanh Lăng một cái, nói: “Nếu đều lấy ra thì có thể cứu người nửa thành, Minh thành từ khi phong tỏa đến bây giờ, lấy tìnhhuống các thôn dân xem ra, bên trong tình hình nạn dịch sợ là càng thêmnghiêm trọng, chờ chúng ta thoát hiểm đi nơi đó, sợ rằng người Minhthành còn lại không dưới nửa thành.”
Lam Thanh Lăng trên mặt rất là lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng trong mắt rõ ràng ẩn nhẫn thứ gì đó, trầm mặc một lát nói: “Hái xuống, lưu cho thôn dân đủ số lượng, những thứ khác để ta đưa đi Minh thành.”
Đinh Tử sửng sốt, nhìn Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái: “Tình huống Minh thành so với ở đây càng thêm nghiêm trọng rất nhiều, không có người hiểu y đi vào, căn bản không có tác dụng.” Lam Thanh Lăng trong mắt lóe ra nhìn Đinh Tử, Đinh Tử thuận tay tháo ngải cỏ trước người xuống, thở dài một tiếng, “Nếu như có thể còn sống trở về, thân phận của ta đủ xứng phối với ngươi đi, kỳ thực ta cho tới bây giờ chưa từng muốn gả vào hoàng gia, nhưng đâychính là số mệnh đi, chúng ta rốt cuộc nhân lực vô pháp thắng thiên.” Lam Thanh Lăng trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, hắn cũng không nói gì. Sau khi từ Bạch Vân am trở về, là hắn vô tình hay cố ý nhắc tới cảnh ngộcủa mình, hắn cũng không ngờ Thái hậu thế nhưng cũng cùng Đinh Tử gặpnhau như vậy. Hai người đồng thời chú ý đến Đinh Tử.
Lam Thanh Lăng ở trước mặt Thái hậu không chút nào ẩn giấu đi lại vớiĐinh Tử sau Bạch Vân am, hắn đối Đinh Tử để ý bất thường. Nếu không phải nhờ quan hệ của Lam Thanh Lăng, Thái hậu có thể chỉ đối với Đinh Tử cóchút hứng thú, tuyệt đối không thể quan tâm quá phận. Nếu không phải Lam Thanh Lăng, Đinh Tử chỉ sợ cũng không được thăng đến mức nhị phẩm nữquan, không có Lam Thanh Lăng đề nghị, lần này Thái hậu xuất hành cũngsẽ không mang theo Đinh Tử.
Người nào lực vô pháp thắng thiên, toàn là bởi vì quan hệ của Lam ThanhLăng, hắn đối với Tiết Vũ thấy có cảm giác nguy cơ. Từ khi hắn nghe nóihai vị lão phu nhân An Quốc Hậu phủ cùng Thị lang phủ âm thầm tiếp xúc,hắn liền phái người tìm hiểu, vô cùng có khả năng có liên quan đến việcTiết Vũ cùng Đinh Tử đính hôn. Đinh Tử mặc dù làm hôn sự của hai phủ bịtrì hoãn thế nhưng Lam Thanh Lăng cảm thấy như vậy còn chưa đủ.
Ý nghĩ của hắn muốn là trực tiếp lúc du ngoạn bắt được tâm của Đinh Tử,đáng tiếc hắn phát hiện tâm Đinh Tử vẫn tự do như biểu hiện bên ngoài.Bọn họ đều là người thông minh, thập phần rõ ràng tất cả biểu hiện củaLam Thanh Lăng rốt cuộc là vì cái gì. Thế nhưng Đinh Tử chưa từng cóbiểu hiện thái quá, có thể Đinh Tử đối với hắn có hảo cảm, lại không đủđể thích, càng không phải là yêu.
Lam Thanh Lăng rất không thăng bằng, hắn thậm chí thỉnh thoảng ở trongđầu nghĩ tới, nếu lúc trên đường du ngoạn trở về mà Đinh Tử còn chưađộng tâm, hắn dù ỷ mạnh cũng muốn cưỡng bức Đinh Tử, hắn không thể chophép Đinh Tử ở trước mặt hắn ly khai, rơi vào ôm ấp của nam nhân khác.Mặc dù đây chỉ là một ý nghĩ trong nháy mắt, hắn không có suy tính hayhành động qua.
Hắn không ngờ Đinh Tử ở trong chuyện này đã nhận mệnh, nhìn nàng tràophúng cong cong khóe môi, Lam Thanh Lăng cảm thấy tâm hung hăng bị nhéo, hung hăng xiết, đau xót không ngừng.
Hắn vươn tay, dừng ở giữa không trung, cuối cùng hạ trên vai Đinh Tử, nắm thật chặt: “Ngươi thích Tiết Vũ?”
Đinh Tử quay đầu nhìn phía Lam Thanh Lăng: “Thích hay không? Hẳn là có một chút.”
Biểu tình trên mặt Lam Thanh Lăng trong nháy mắt thay đổi rất khó nhìn, Đinh Tử lại không thấy được ,tiếp tục nói: “Hắn diện mạo đẹp đẽ phi phàm, tướng mạo khí chất phi phàm, hắn cũng làngười con có hiếu, tính tình khiêm tốn hữu lễ, chính yếu là, hắn thíchta. Nam tử như vậy rất khó làm cho người ta không thích. Thế nhưng takhông muốn gả cho hắn.”
Lam Thanh Lăng sửng sốt, hỏi: “Vì sao? Hắn đã tốt như vậy, vì sao ngươi không muốn gả cho hắn?”
Đinh Tử cười nói: “Thế tử, kỳ thực chúng ta là cùng loại người,ngươi nên minh bạch, một người hai tay nhuộm đầy máu tươi, sợ nhất đụngtới cái loại người trắng thuần một mảnh này, sợ làm dơ hắn, sợ đem màutrắng thuần đó nhuộm đỏ. Ta cùng với Tiểu Hậu gia là người của hai thếgiới, chúng ta căn bản không có tương lai. Ta cho tới bây giờ chưa từngtự hỏi đem hai người chúng ta ở cùng một chỗ, chưa từng!”
Lam Thanh Lăng khóe miệng cong cong: “Ngươi nói không sai, các ngươi không xứng. Nhưng ngươi quyết định gả cho ta!” Đinh Tử nhợt nhạt cười, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ: “Quyết tâm hay không quyết tâm cũng không có khác biệt, ta chỉ có thể gả cho ngươi.”
Dù kiếp trước nàng là đại công chúa, hôn nhân cũng không thể tự chủ,huống chi là nàng bây giờ. Từ khi được Thái hậu chú ý tới, mấy vấn đềnày nàng đã từng nghĩ qua, chỉ là nàng vẫn không muốn suy nghĩ sâu xa.Bởi vì nàng cảm thấy có lẽ có một tia hi vọng, nàng thà rằng tin vào hưvô gì đó, cũng hi vọng cả đời này nàng có thể cho tâm tự do một ít.Nhưng vòng vòng vo vo, nàng phát hiện. hiện thực chung quy là hiện thực, có một số việc nàng thay đổi không được, trùng sinh (trọng sinh) mấylần cũng không có cách nào thay đổi.
Lam Thanh Lăng rất không thích biểu tình nhận mệnh kia của Đinh Tử, trên tay không khỏi nặng thêm, hung hăng lôi kéo, vai trái Đinh Tử dính ởtrong ngực Lam Thanh Lăng, nghe Lam Thanh Lăng kiềm chế nói: “Từ giờ trở đi, Đinh Tử ngươi chính là nữ nhân của Lam Thanh Lăng ta, ta sẽgiúp ngươi hoàn thành tất cả điều ngươi muốn, nhưng ta muốn lòng củangươi, ta muốn nó hoàn toàn thuộc về ta, bất luận phí bao nhiêu thờigian cùng tâm huyết!” Đinh Tử thấp giọng cười, lòng của nàng chỉ thuộc về nàng, không sẽ thuộc về bất luận kẻ nào!
Ngoại trừ Trí nhi, không có nam nhân nào đáng giá cho nàng trả giá!
Mẫu hậu nói rất đúng, không nên hi vọng xa vời vào chân tâm một ngườinam nhân. Hắn có lẽ có tâm, có thể không có, hắn có thể trả giá mộtngày, mười ngày, thậm chí một năm thật lòng thật dạ, nhưng mà không cóngười nam nhân nào có thể bảo đảm cả đời không thay lòng.
Các nữ nhân trời sinh đều phải vì đạt được nam nhân sủng ái mà tranhđấu, ngươi có thể là người lưu lại bên hắn nhất thời, cũng sẽ không làcả đời, nếu đã không vì sao không tranh đấu cho bản thân một mảnh trờiriêng.
Trong Hậu viện mới là chiến trường của nữ nhân, chỉ có ở trong này đạt được thắng lợi, các nàng mới có thể đứng vững gót chân.
Nàng mặc dù cảm thấy mẫu hậu nói rất đúng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấynàng không nên như vậy, nàng vẫn muốn nghĩ không giống người thường,nàng muốn phản đối mẫu hậu, những lời này đều là sai, nữ nhân tại saophải vì nam nhân tranh đấu, nàng vì sao không thể vì mình mà nói.
Sau khi mẫu hậu chết, nàng càng thêm cảm thấy hẳn là như vậy, cuộc sốngcủa nàng cùng hoàng tử không khác, phấn đấu cả đời, tâm đến cuối cùngđều là lãnh huyết, nhưng nàng vẫn chạy không khỏi số phận bị gả vì lợiích.
Cả đời này nàng trọng sinh liền vì Trí nhi mà nỗ lực, nỗ lực vì mìnhsinh tồn, lặp lại lời của mẫu hậu, một mực tại hậu trạch tranh đấu không ngớt. Đây có thể chính là thứ mà mẫu hậu cảnh cáo nàng, nàng phải tranh đấu vĩnh viễn không ngừng, hiện tại nên nhận mệnh, sống cuộc sống không khác gì của mẫu hậu kiếp trước.
Đã thay đổi không được, liền chấp nhận đi.
Cuộc sống của nàng có thể nhận, nhưng tâm tuyệt đối sẽ không đổi!
Nàng không phủ nhận quan điểm của mình đối với Lam Thanh Lăng có thayđổi. Nếu nàng chán ghét nam nhân này, Đinh Tử cũng tuyệt không có khảnăng ủy khuất mình, nhưng nếu như nhất định phải trải qua số phận khôngkhác nữ tử khác, vậy thì tìm một người nhìn thuận mắt đi, tâm của hắnthì đừng suy nghĩ, vật kia chính nàng đều không cần, huống chi ngườikhác!
Lam Thanh Lăng nói kiên định: “Ta nói được thì làm được, lòng của ngươi chỉ có thể là của ta!” Đinh Tử cười khẽ, thanh âm êm dịu nói: “Dự đoán được trái tim của ta, Thế tử ngươi đã nghĩ tới cái giá phải trả sao, ta cũng không dám nói như vậy đâu?”
“Tin ta!”
“A ~ nếu như ngươi cả đời chỉ có một nữ nhân là ta, có thể ta sẽ hỏi một chút trái tim của ta, dù nhìn cũng không thể được.” Đinh Tử trào phúng cười, căn bản không tin tưởng trên đời có loại nam tử này!
Biểu tình trên mặt Lam Thanh Lăng bắt đầu thay đổi, nhìn thật sâu vàoĐinh Tử, tay nắm vai nàng đổi thành ôm thắt lưng, mặt hai người chỉ cách một làn chỉ, song phương cũng có thể cảm giác được nhiệt khí mà đốiphương thở ra, Lam Thanh Lăng sắc mặt âm lãnh: “Ta kiếp này chánghét nhất đó là nam nhân háo sắc, ta cả đời này không có nữ nhân nào trừ ngươi ra, ngoại trừ nữ nhi của chúng ta thì trong cuộc đời này ta sẽkhông có người nữ nhân thứ hai. Nếu vi phạm lời thề này, ta nguyện chịuthiên lôi đánh, vĩnh viễn bất lực!”
Đinh Tử cả kinh, đột nhiên đẩy Lam Thanh Lăng ra, trên mặt đều là không dámtin tưởng. Vĩnh viễn bất lực! Đây là lời thề độc ác nhất đối với mộtngười nam nhân, Đinh Tử môi mím thật chặt, không nói gì.
Từ khi Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử bắt đầu biểu hiện thân mật, Lam Tráccùng Lưu Đình, Ngọc Du liền vây quanh ở cách đó không xa, các thôn dânlúc này vội vàng chữa bệnh, không người chú ý tới đây, dù nhìn qua cũngnhìn không ra thứ gì.
Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử nhìn thẳng vào mắt nhau, sau một lúc lâu, Đinh Tử nhẹ giọng nói: “Lời này ta sẽ xem xét thật giả.”
“Tất nhiên!”
Đinh Tử mặt mày cười duyên: “Nếu tương lai ngươi vi phạm lời thề,không chỉ bị thiên lôi đánh xuống, còn có bất lực, nữ nhân ngươi đưa vào phủ ta sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ, ngươi dám có nữ nhân khác, không cần thệ ngôn, ta là người thứ nhất thay ngươi hoàn thành, cắt nó, đừngcho là ta không dám! Như vậy, ngươi cũng không thay đổi lời thề củamình, đúng không?”
Lam Thanh Lăng khẽ cười: “Ta tin, ngươi đến lúc đó sẽ cắt nó, ha haha, ta phi thường tin. Vì nó, ta cũng sẽ không vi phạm lời thề của mìnhcó phải hay không, tương lai có thể nhìn thấy nó chỉ có thể là ngươi.” (Á … :”>)
Đinh Tử mặt nhất thời đỏ bừng, trong lòng xấu hổ nhíu mày nghẹn nói: “Thế tử thế nào lại học du côn lưu manh, nói thô tục như vậy?”
Lam Thanh Lăng đưa tay ngắt ngải cỏ, thuận miệng nói: “Sợ rằng chỉ có lời nói thô tục này mới là thật, mấy ngôn ngữ đã qua trau chuốt gì đó chỉ là dơ bẩn, ngươi nguyện ý nghe sao?“
Đinh Tử cũng thu thập ngải cỏ, nàng không biết Lam Thanh Lăng có quá khứ thế nào, nhưng từ trong đối thoại của hắn cùng với Thái hậu, Đinh Tửcảm thấy hắn tựa hồ đã trải qua rất nhiều thứ không muốn ai biết, tínhtình của hắn chính là không cần Lâm Giai Thiến cố ý nói xấu cũng khôngtốt đi nơi nào, thế nhưng nàng nhìn thấy Lam Thanh Lăng đích thực chânthành. “Không muốn! Ta xem lúc Thế tử tính kế người khác rất đángyêu, nhất là ở biệt viện Liễu thành đối với Thủy Tự Đắc, nếu là giốngvậy thì ta tình nguyện Thế tử thô tục một chút.” Lam Thanh Lăngchau chau mày, trên mặt tiếu ý càng đậm, con ngươi đen như mực, sâu uvọng không thấy đáy, lóe ra ánh sáng ngọc quang: “Ta thấy ngươi đối với cách ta xử trí những nữ nhân kia rất hài lòng đi.” Đinh Tử từ chối cho ý kiến, chọn nhướng mày cũng không nhìn Lam Thanh Lăng, tiếp tục ngắt cỏ.
Lam Thanh Lăng trầm thấp cười hai tiếng, lúc Đinh Tử bất mãn trừng hắn,Lam Thanh Lăng mím chặt môi, hai người phân công hợp tác.
Lam Trác, Lưu Đình bên kia đổ mồ hôi lạnh, mọi người cách hai người LamThanh Lăng, Đinh Tử khoảng cách không tính là gần nhưng cũng không xa,mơ hồ có thể nghe thấy hai người đối thoại, lúc Lam Trác nghe đến đoạnĐinh Tử xử lý ‘sinh mạng’ của Lam Thanh Lăng, không khỏi nghĩ đến lúctrước ở trên đường đi Bạch Vân am, cảnh tượng Đinh Tử không lưu tìnhchút nào đá ‘sinh mạng’ của lưu manh kia. (mọi người chắc chắn biết‘sinh mạng’ này là gì a =)))
Không chỉ chủ tử tin, hắn cũng tin nếu như tương lai chủ tử thật có nữnhân khác mà vi phạm lời thề, Đinh nữ quan chắn chắn sẽ trực tiếp cắtchỗ kia của chủ tử.
Ngẫm lại tình cảnh kia Lam Trác liền một trận ác hàn!
Lưu Đình cùng Ngọc Du nghe thấy lời Đinh Tử nói, lại có tâm tư khác, lời nói can đảm như vậy, các nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được. Thế nhưngnghe xong các nàng lại chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, lời như thế chỉcó chủ tử dám nói dám làm đi!
Không hổ là chủ tử của các nàng!
Các nàng cũng có thể chờ mong như vậy sao…
Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng, về sau Lưu Đình, Ngọc Du, Lam Trác gần đócũng bắt đầu tách ra, một người phụ trách một mảnh đất để thu thập ngảicỏ trên vách, lưu cho thôn dân đủ lượng thuốc, Đinh Tử cũng lưu lại rấtnhiều dược liệu nàng mang đến.”Những ngải cỏ này, chúng ta muốn đưađến Minh thành, nơi đó có rất nhiều người bị bệnh dịch tả, bệnh tình của bọn họ sợ rằng so với các ngươi còn nghiêm trọng hơn, bọn họ cũng cầncứu tế gấp, trong Minh thành còn có thân nhân của các ngươi. Ta nghĩ các ngươi cũng không hi vọng bọn họ rõ ràng có dược trị liệu mà cuối cùnglại phải chết đi?” Đinh Tử thu xếp bao quần áo xong nói với mấy thôn dân có ý định ngăn cản bọn họ lấy thảo dược cứu mạng.
Nghe thấy Đinh Tử nói, thôn dân vốn muốn hành động trầm mặc. Trong thônđại bộ phận tráng đinh đều ở ngoài sáng trong thành, nếu không cứu tráng đinh, lão yếu phụ nữ và trẻ em còn có thể sinh tồn sao, cộng thêm việclo lắng cho thân nhân, bọn họ cũng không cách nào lại nói ra việc cườnglưu thảo dược quyết định.
Thái hậu đứng lên: “Ta cùng đi Minh thành với các ngươi.”
“Không được! Thái hậu, người phải đợi ở chỗ này, ở trong đó quá hung hiểm chúng ta không thể để cho ngài mạo hiểm như vậy.”
Thái hậu lắc đầu, hai tròng mắt nhìn phía cửa động: “Ai gia từ khisinh ra đến bây giờ còn chưa có sợ qua cái gì. Lần này quả thật cửu tửnhất sinh, dù ở chỗ này có thể an toàn hơn, ta thà rằng ở Minh thànhgiúp các ngươi cứu thêm mấy bách tính, ta không thể nhìn Thanh Lăng mạohiểm như vậy lại ngồi yên không làm gì. Các ngươi nên rõ ràng, Thủy TựĐắc sẽ không dừng tay.” Thái hậu nói rất hợp lý, dưới tình huốngphía trước có sói phía sau có hổ, không bằng lao ra bầy sói, tìm một chỗ lánh nạn, trong lòng Thái hậu có thể có tính toán khác, thế nhưng bà đi Minh thành là tâm ý đã định, ai nói cũng vô ích.”Tốt, hai ngày sau, chúng ta lên đường!” Lam Thanh Lăng nhìn Thái hậu, lại liếc nhìn Đinh Tử, đánh nhịp nói.
Hai ngày sau, trong sơn động, bệnh tình thôn dân đã chuyển biến tốt đẹp. Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng mọi người ngược lại đi hướng Minh thành,dưới sự hướng dẫn của thôn trưởng, ở trong tiếng cảm kích của chúng thôn dân đi hướng hung hiểm nhất – Minh thành.
Mọi người đi hai ngày, đoạn đường này toàn đi bộ, trên đường đói bụng, chỉ có thể dùng chút lương khô còn giữ để đỡ đói.
Dọc theo đường đi Lam Thanh Lăng, Lam Trác thay nhau cõng Thái hậu, chờ đến lúc đi tới Minh thành mọi người đã một thân chật vật, trên mặt đều làmột tầng mồ hôi đen đúa.”Mau mở cửa thành, chúng ta muốn vào thành.”
Trên tường thành Minh thành hơn nửa ngày không có động tĩnh, Lam Thanh Lăng hít sâu một hơi, dùng nội lực hô to: “Ta là An vương Thế tử Lam Thanh Lăng, hiện mang Thái hậu đến Minh thành, ta lệnh cho ngươi các mau mau khai thành.” Lúc này trên tường thành Minh thành, mới có đầu người xuất hiện, cúiđầu nhìn Lam Thanh Lăng bọn họ một thân chật vật chỉ là cười nhạo nói: “Mau cút, trong thành hiện tại bị nhiễm bệnh dịch tả, sợ chết thì nhanh xéo đi!”
“Chúng ta chính là biết trong thành bị nhiễm bệnh dịch tả, cố ýmang dược đến đây cứu chữa, không muốn dân chúng trong thành vô tộithương vong, liền mau mau mở cửa thành cho chúng ta đi vào.”
Đầu tường hai quan binh liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lập tứcrời đi, người còn lại cau mày quan sát một đám người Lam Thanh Lăng Đinh Tử. Nghĩ thầm, dù thật có biện pháp cứu bọn họ, sao sẽ có đồ ngốc sẽđến, không sợ bị nhiễm sao. Trong thành sớm đã hướng triều đình gửi thưcầu cứu, đã bao nhiêu ngày cũng không gặp một người đến đây cứu viện,tình hình không tốt đẹp lắm.
Không biết Thái hậu, An vương Thế tử này là thật hay giả, cũng bất quálà cẩm y ngọc thực hơn người mà thôi, mấy chuyện này cũng không hiểu,bất quá chuyện này cùng hắn không quan hệ, dù sao là tìm chết thì nhiềungười bồi bọn họ chịu chết có cái gì không tốt. Thành binh ác ý nghĩ,trong khoảng thời gian này nhìn trong thành không ngừng có người tửvong, tim của hắn sớm đã lạnh lẽo, căn bản không còn hi vọng có thể được cứu trợ.
Lúc này, một người hoang mang chạy đến, hắn sắc mặt tái nhợt, vọt tớitrên tường thành, nhìn thấy người phía dưới, dù Lam Thanh Lăng, Đinh Tửbọn họ có chút chật vật nhưng ngũ quan đó đường nét lại là không lừađược ai, người này quá sợ hãi: ” Nghịch tặc lớn mật dám giả mạo Thái hậu và An vương Thế tử, không sợ khám nhà diệt tộc sao, mau cút, maucút! Ở đây không có Thái hậu không có An vương Thế tử, đi mau!”.Lam Thanh Lăng trầm mặt, nhìn nam tử trên tường thành sắc mặt có chútbối rối, Đinh Tử cũng chú ý tới nam tử kia, mặt mũi thế nhưng cùng LamThanh Lăng có mấy phần tương tự, nhìn y phục của hắn so với thành binhcũng đỡ hơn một chút, nhất thời minh bạch đây chính là cậu của Lam Thanh Lăng – Ngô Thư Triết.
Trong lòng thở dài, hai cái cữu chất này gặp mặt sẽ không có lời hay, cảm tình sợ rằng còn không cạn!
Đinh Tử lập tức nói: “Ngô đại nhân, chúng ta chuyến này đến đâykhông phải là vì chịu chết, chúng ta trên đường đi qua địa giới Minhthành, ngoài ý muốn tới một làng gần đây, bên trong có bách tính Minhthành chạy đi bị bệnh dịch tả, bởi vậy thôn dân vô tội mang bệnh. Nhưngrất may mắn chính là chúng ta tìm được thảo dược cứu mạng, bọn họ ănthảo dược bệnh tình đã chuyển tốt, chúng ta lần này đến đây là đưa thảodược. Ngô đại nhân mau mở cửa thành đi, còn có thể cứu dân chúng trongthành một mạng.”
Ngô Thư Triết trong mắt có do dự, Lam Thanh Lăng đột nhiên quát: “Mở cửa thành nhanh lên một chút, ngươi muốn ta ở đây bắn chết ngươi sao?” Lam Thanh Lăng không biết từ đâu lấy ra một cây cung, cài tên liền muốn bắn người, chỉ là phương hướng bắn kia lại là thành binh bên người NgôThư Triết, Ngô Thư Triết sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, hướng về thànhbinh phía sau phân phó: “Mau mở cửa thành đưa bọn họ nghênh tiến vào.”
Cửa thành mở rộng ra, Ngô Thư Triết rất nhanh xuống tường thành, hướng về phía Lam Thanh Lăng Đinh Tử bọn họ nhân tiện nói: “Thật có dược để cứu bách tính sao? Trong thành bách tính bệnh chết hơn phânnửa, nếu không cứu chữa thì ở đây sẽ trở thành tử thành, không thể cứuchữa nữa.“
Ngô Thư Triết trong mắt có hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt không có huyếtsắc, cước bộ cũng có chút hư, hốc mắt hãm sâu, khí thở ra cũng tựa hồmang theo một cỗ mùi thối. Đinh Tử từ lúc hắn đến gần, trong lúc lơ đãng vừa nghe nhất thời kinh hãi! “Ngô đại nhân, ngươi cũng bị lây! Mau mau đỡ Ngô đại nhân đi cứu chữa.”
Đinh Tử nói xong hướng về phía Lưu Đình, Ngọc Du nói: “Các ngươi mau phục dùng một ít ngải cỏ phòng bị một chút, lập tức mang theo dược đitrong thành cứu chữa, nhớ che mặt, cẩn thận làm đầu. Nhanh đi!”
Lam Thanh Lăng, Đinh Tử thì nâng dậy Ngô Thư Triết, Thái hậu bên cạnhtheo bọn họ cùng đến nha môn Minh thành, lúc đến nơi, một đống người oa ở góc tường, bách tính trên mặt vô thần. Trong thành một mảnh mùi hôingút trời, một ít bách tính bệnh nặng đã chết đi thì nằm la liệt trênmặt đất, đã không ai nhận lĩnh thi thể của họ, có thể thân nhân của bọnhọ cũng đang bị bệnh, có thể thân nhân của bọn họ đã chết…
Mấy ngày kế tiếp Lam Thanh Lăng, Đinh Tử hướng dẫn người của chính mìnhcùng quan binh và bách tính còn chưa bị nhiễm. Những người thân cườngthể tráng ở trong thành bắt đầu dọn dẹp và thu thập tất cả dược liệu ởcác tiệm thuốc trong thành, chỉnh lý ra dược liệu có giúp ích đối vớibệnh dịch tả, bắt đầu phân phát dược, giúp nấu dược liệu, đồng thời đembách tính đã chết hỏa thiêu từng nhóm, chỉnh lý vệ sinh trong thành,Đinh Tử một bên vì cứu chữa Ngô Thư Triết một bên phân công nhiệm vụ,thỉnh thoảng kiểm tra bệnh chứng của bách tính Minh thành.
Tròn nửa tháng thời gian, bọn họ vội đến chân không chạm đất, thế nhưnghiệu quả lại là rõ ràng, bệnh dịch tả của bách tính Minh thành đã tốthơn phân nửa, tất cả đều ở hướng về phương hướng tốt phát triển.
Chứng bệnh bệnh dịch tả ở Minh thành đã được giảm bớt nhưng mà lúc nàyđoàn người Thái hậu, Lam Thanh Lăng, Đinh Tử đã tới Minh thành, bởi vìbệnh dịch tả mà bị nhốt, tin tức sinh tử chưa biết cũng đã truyền tớikinh thành, nhất thời dấy lên một trận hoảng loạn. Hoàng thượng cũngphái binh đến đây kiểm tra, thế nhưng mọi người rất rõ ràng, nước xakhông cứu được lửa gần, sợ rằng đoàn người Thái hậu khó thoát khỏi cáichết …
Một ngày này, Đinh Tử vừa mới dùng cơm sáng, đang muốn cùng đám ngườiLưu Đình đi vào trong thành kiểm tra, đột nhiên đỡ một bên trụ cửa nônmửa liên tục, còn chưa có phun hết lập tức hôn mê, Lưu Đình kinh hãi,vừa muốn nâng Đinh Tử dậy, liền nghe thấy bụng nàng vang lên một trậntiếng ùng ục, Lưu Đình một kiểm tra sắc mặt Đinh Tử, sợ hãi kêu: “Nguy rồi, tiểu thư cũng bị nhiễm bệnh dịch tả!” Lam Thanh Lăng đi ở phía trước xoay người đi nhanh qua đây, nâng ĐinhTử dậy, tay đều run rẩy, bọn họ đều rất rõ ràng, lúc bệnh trạng bệnhdịch tả ở trong thành lần lượt chuyển biến tốt, Đinh Tử đột nhiên bịnhiễm sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Trong lòng mọi người một trận kinh sợ không gì tả nổi, Lam Thanh Lăng ôm thật chặt thân thể Đinh Tử, nàng tuyệt đối không có việc gì, tuyệt đối! Chỉ là tâm của hắn thế nhưng so với ai khác đều hoảng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]