Khúc nhạc kết thúc, một đám học viên đeo biểu tình không thỏa mãn chậm rãi rời đi.
Đới Nhiêu chậm rãi đi tới bên cạnh Lâu Vũ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là Lâu Vũ à?”
Lâu Vũ gật đầu, vẻ mặt đề phòng: “Đúng vậy.”
“Hóa ra chính là ngươi a!” Đới Nhiêu quan sát Lâu Vũ một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lạnh nhạt xoay người rời đi.
Lâu Vũ khó hiểu nhìn theo bóng lưng Đới Nhiêu.
Thiên Diệp nghiêng đầu dùng khuỷu tay huých Lâu Vũ: “Lâu Vũ, nha đầu kia có ý gì vậy?”
Lâu Vũ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?”
Thiên Diệp khoanh tay thở dài: “Núi không có cọp, khỉ làm đại vương, nếu không phải ta che dấu dung mạo thật thì nha đầu kia làm sao chú ý tới ngươi chứ.”
Lâu Vũ: “…”
Mạc Phi chắp tay sau lưng, sắc mặt bất thiện đi tới bên cạnh Lâu Vũ, chua chua hỏi: “Nha đầu kia nói gì với ngươi vậy?”
Lâu Vũ thẳng thắn nói: “Nàng nói, hóa ra chính là ngươi a.”
Mạc Phi nghi ngờ nhìn Lâu Vũ: “Hóa ra chính là ngươi! Ngươi đã làm chuyện mờ ám gì để nha đầu kia phải để mắt tới ngươi vậy?”
“Ta có làm gì đâu a! Ta vẫn luôn quang minh chính đại a.” Lâu Vũ vội vàng biện hộ.
Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh, cổ quái hỏi: “Quanh minh chính đại?”
“Được rồi, thỉnh thoảng ta cũng cướp phú tế bần, thế nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ vì muốn nuôi sống gia đình thôi a. Ta cùng nha đầu kia vô cùng trong sạch.” Lâu Vũ nghiêm nghị nói.
Mạc Phi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285061/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.