“Nhất Nhất, ngươi đi đâu đó?” Trịnh Huyên vội vàng đuổi theo Mạc Nhất hỏi.
Mạc Nhất xoay người nhìn Trịnh Huyên, thản nhiên nói: “Ta nghe nói nhóm người đại hoàng tử phái tới hỗ trợ đã tới, Phong Tín trung tướng đã phái người ra tiếp ứng, ta định ra xem thử.”
Trịnh Huyên bĩu môi, phản đối nói: “Ta có xem qua tư liệu rồi, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chỉ cần mười phút là ta có thể xử gọn bọn họ.”
Mạc Nhất liếc mắt xem thường: “Ngươi đừng có khinh thường người ta như vậy, đại hoàng tử phái những người này tới khẳng định là có nguyên nhân, nói không chừng có cao thủ ẩn núp, đi xem thử đi.”
Trịnh Huyên gật đầu: “Được rồi.”
Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất đi theo nhóm người Phong Tín phái ra đi ra ngoài thành, từ xa, một đội ngũ khoảng năm trăm người chậm rãi di động về phía này.
Trịnh Huyên cau mày: “Đám người này thực lực chỉ ở mức cấp hai đến cấp bốn, còn không đủ cho tinh thú nhét kẽ răng, đại hoàng tử rốt cuộc phải bọn họ tới làm gì a?”
Ánh mắt Mạc Nhất đảo một vòng qua người nhóm binh lính, đột nhiên dừng lại trên người một thiếu niên.
Trịnh Huyên nhìn theo tầm mắt Mạc Nhất, nhìn thấy một thiếu niên diện mạo anh tuấn.
Thấy sắc mặt ngưng trọng của Mạc Nhất, Trịnh Huyên có chút mất tự nhiên nói: “Nhất Nhất, ngươi đang nhìn gì vậy? Đó chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi.”
Mạc Nhất phản bác: “Hắn không phải là tiểu bạch kiểm đơn giản.”
“Vậy à? Hoàn toàn không nhìn ra có điểm nào đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285019/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.