Từ sau khi nhóm Lâu Vũ đưa độc giác hổ cho huyết tình hổ vương, rừng Lạc Nhất lập tức sóng êm gió lặng.
Nhóm Lâu Vũ từng tới xem một lần, hổ vương đại nhân hiện giờ đang trong giai đoạn xuân tiêu khổ đoản, quân vương bất tảo triều, trừ bỏ cùng độc giác hổ lăn qua lăn lại, nó hoàn toàn không để tâm tới những chuyện khác.
Sau khi thú triều chấm dứt, nhóm Lâu Vũ không có việc gì làm, mà mỗi khi nhàn rỗi thì con người ta rất dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ.
“Tô Vinh, thương lượng với ngươi một chuyện.” Trịnh Huyên nhìn Tô Vinh, nghiêm trang nói.
Tô Vinh đề phòng nhìn đối phương: “Chuyện gì?”
Trịnh Huyên bĩu môi: “Tô Vinh, ngươi không cần đề phòng ta như vậy a! Ta định nói chuyện tốt.”
Tô Vinh cười nhạo: “Chồn tới nhà gà chúc tết, làm gì có chuyện ngươi tìm ta vì có chuyện tốt chứ.”
Mặt Trịnh Huyên hơi đỏ lên, lập tức nghiêm trang nói: “Thật sự là chuyện tốt mà, Thiên Diệp bị thương, ta cùng Thiên Diệp thương lượng để ngươi dọn qua phòng Thiên Diệp, thuận tiện chăm sóc hắn.”
Tô Vinh liếc mắt xem thường: “Bảo ta chăm sóc người bệnh mà là chuyện tốt à? Mệt ngươi nghĩ ra.”
“Tô Vinh, ngươi phải biết Thiên Diệp chính là đại minh tinh, biết bao người muốn ở chung phòng, muốn đồng sàng cộng chẩm với hắn a. Ngươi biết đó, nếu mang cơ hội này ra đấu giá, chắc chắn sẽ là cái giá lên trời…”
Tô Vinh khoanh tay nhìn Trịnh Huyên đang mồm mép trước mặt: “Nếu cơ hội đắt giá như vậy, sao ngươi không làm đi.” Tô Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285018/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.