Mạc Phi theo Cảnh Thần cùng Nhan Thần dạo quanh cửa hàng, đột nhiên hắn bị một vật phẩm trưng bày trong tủ kính thu hút. “Đây là cái gì vậy?” Mạc Phi vừa đi tới gần tủ kính vừa hỏi. Cảnh Thần đi qua giải thích: “Đây là mô hình tinh thần kiếm.” “Tinh thần kiếm? Mô hình?” Mạc Phi nghi hoặc. “Ừm, tinh thần kiếm là nguyên binh khí cấp tám, uy lực kinh người. Thế nhưng nó đã mất tích hơn hai trăm năm trước, cái này chỉ là bản mô phỏng thôi, thoạt nhìn sắc bén nhưng thực tế được làm từ nhựa plastic, không có lực sát thương, chỉ có thể làm phụ kiện trang sức.” Cảnh Thần nói. Mạc Phi trợn mắt, lập tức kích động nói: “Ngươi nhất định phải tặng thanh kiếm này cho ta.” Cảnh Thần có chút nghi hoặc hỏi: “Tam hoàng tử phi có hứng thú với tinh thần kiếm à?” Mạc Phi gật gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, từ nhỏ đã ta nghe về truyền thuyết tinh thần kiếm, giấc mộng của ta là một ngày nào đó có thể nhìn thấy tinh thần kiếm thật sự, tinh thần kiếm chính là giấc mơ tuyệt vời nhất trong mắt ta a! Ta vẫn luôn hi vọng được cầm nó trong tay, trở thành một vị hiệp khách.” Mạc Nhất thực bất đắc dĩ kéo ống tay áo Mạc Phi, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, mới vừa nãy ngươi còn không biết tinh thần kiếm là gì mà!” Mặt Mạc Phi có hơi ửng đỏ, bất quá vẫn chém đinh chặt sắt nói với Cảnh Thần: “Ta vừa bị hai vợ chồng mấy người một xướng một họa hố hàng một phen, mặc kệ thế nào, nhất định phải tặng thanh kiếm này cho ta.” Cảnh Thần gật gật đầu, không sao cả nói: “Nếu tam hoàng tử phi thích, thanh kiếm này tự nhiên là của ngài.” Nếu nó là tinh thần kiếm thật thì may ra Cảnh Thần luyến tiếc, chính là nó chỉ là mô hình mà thôi, Mạc Phi đã thích thì hắn tự nhiên sẽ chìu lòng vị tam hoàng tử phi này. Mạc Phi vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ vai Cảnh Thần: “Ngươi thực hiểu chuyện a!” “Nào có, tam hoàng tử phi quá khen.” Cảnh Thần nhàn nhạt nói. Mạc Nhất kéo tay áo Mạc Phi, nhỏ giọng thì thầm: “Thiếu gia, ngươi muốn một cây kiếm plastic làm gì?” Mạc Phi không để ý nói: “Làm quà tặng cho tam hoàng tử a!” Mạc Nhất nhíu mày: “Không phải ngài nói sẽ tặng búp bê à?” Mạc Phi vuốt cằm: “Con búp bê kia tuy là hàng tặng nhưng cũng có vài phần tư sắc, đưa cho tam hoàng tử chắc chắn sẽ bị chà đạp, người thương hương tiếc ngọc như ta sao có thể nhẫn tâm làm vậy chứ, ta quyết định giữ lại cho mình dùng.” Mạc Nhất: “…” Ánh mắt Nhan Thần vụt sáng, tò mò hỏi: “Búp bê gì vậy?” “Đâu có gì, búp bê bình thường thôi.” Mạc Phi qua loa nói. Nhan Thần hừ khẽ một tiếng: “Hừ, Mạc Phi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc à?” Mạc Phi xấu hổ cười nói: “Sao có thể chứ, Nhan Nhan, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta làm sao lại nghĩ ngươi ngu ngốc chứ!” Nhan Thần đi tới bên cạnh Mạc Phi: “Hừ, đừng tưởng ta không phát hiện ngươi tiến vào thương thành Đông Phong, gần nhất bên đó đang rất chạy mấy món kia, ngươi mua ngôi sao nào vậy? Ta cũng muốn mua một cái nhưng Thần Thần không cho.” Cảnh Thần liếc mắt nhìn Nhan Thần, ánh mắt lộ rõ ý tứ cảnh cáo, Nhan Thần thè lưỡi, không nói thêm gì nữa. Cảnh Thần lấy mô hình tinh thần kiếm khỏi tủ, giao cho Mạc Phi. Mạc Phi thực hài lòng nhận lấy. Dạo một vòng trong tiệm, Mạc Phi lại mua một thanh huyền thủy kiếm cho Mạc Nhất rồi mỹ mãn lên tinh xe rời đi. Ngồi cạnh Mạc Phi trên tinh xe, Mạc Nhất có rầu rĩ hỏi: “Thiếu gia, ngươi tặng mô hình kiếm có lệ như vậy, tam hoàng tử liệu có tức giận không?” Mạc Phi uể oải ngồi trên tinh xe, lơ đểnh nói: “Hắn tức giận có gì phải lo, hắn thường xuyên như thế mà!” Mạc Nhất bất đắc dĩ nói: “Ta vẫn cảm thấy có chút không thỏa đáng.” Mạc Phi cười nhạo một tiếng: “Yên tâm đi, không có gì không ổn đâu, sinh nhật hắn sẽ có rất nhiều người tặng lễ vật, hắn không rảnh mà để ý tới quà của ta đâu, có chú ý cũng là chú ý tới người kia kìa.” “Thiếu gia, ngươi ghen tị với Lâm Phi Vũ à?” Mạc Phi liếc nhìn Mạc Nhất một cái, hỏi: “Ngươi cảm thấy Lâm Phi Vũ đáng để ta ghen à?” Mạc Nhất lắc lắc đầu, Mạc Phi cười nhạt: “Mà việc đó cũng không quan trọng, tam hoàng tử tính cái gì chứ, dù sao đi nữa hắn cũng là nam nhân, lão tử chỉ thích nữ nhân thôi.” Mạc Nhất có chút do dự nói: “Thiếu gia, ngươi thật sự thích nữ nhân à?” Mạc Phi trừng mắt: “Đương nhiên rồi, ngươi nghi ngờ ta à?” Mạc Nhất gật gật đầu: “Bởi vì thiếu gia chưa từng ôm nữ nhân, cũng chưa từng ôm nam nhân.” Mạc Phi đỏ mặt: “Câm miệng, thiếu gia nhà ngươi vẫn còn là vị thành niên, ta nói cho ngươi biết a Mạc Nhất, yêu sớm không có kết cục tốt đâu!” Mạc Nhất: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]