Mạc Phi nằm dài trên bàn, có chút bất kiên nhẫn chép phạt. 
Nhìn sắc mặt đen xì dữ tợn của Mạc Phi, Mạc Nhất bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, ngươi viết nhẹ thôi, giấy sắp bị đè rách rồi kìa.” 
Mạc Phi nhăn nhó nói: “Lão quỷ chết tiệt, nhất định hắn sẽ không có kết cục tốt.” 
Mạc Nhất gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Hắn nhất định không có kết cục tốt, lão quỷ kia nhất định sẽ độc thân tới chết.” 
Mạc Phi có chút buồn bực gãi gãi đầu nói: “Nhất Nhất, ta viết được bao nhiêu lần rồi.” 
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Ngươi viết được hơn hai trăm lần rồi.” 
“Cái gì, viết lâu như vậy mà chỉ mới hơn hai trăm lần à?” Mạc Phi thực buồn bực. 
Mạc Nhất bất đắc dĩ: “Thiếu gia, ngươi thực sự đã viết rất nhiều, thế nhưng không chỉ viết ta là đại ngu xuẩn, ngươi vòn viết lão khốn khiếp chết tiệt, mà cái câu lão vương bát quái chết tiệt kia thật ra đã viết hơn ba trăm lần rồi.” 
Mạc Phi có chút đau đầu gãi đầu: “Lão quỷ chết tiệt, hắn dám bảo một người thông minh như ta viết ta là đại ngu xuẩn, không phải quá vớ vẩn à?” 
“…thiếu gia, quản nó vớ vẩn hay không, ngài vẫn mau viết cho đủ đi.” 
Mạc Phi gật gật đầu: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta tự viết được rồi.” 
Mạc Nhất gật gật đầu: “Ừm, vậy ta đi ngủ đây.” 
Mạc Phi ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc đen thui bên ngoài, cảm thấy bản thân thực thê lương. 
“Ngươi viết gì vậy?” Âm thanh tao nhã mà hoa lệ vang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1284897/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.