“Thân thể nàng hư nhược….”
Tiếu Trọng Hoa còn chưa cao hứng được bao lâu liền lập tức tái mặt: “Đứa nhỏ này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng không?”
“Điện hạ cứ yên tâm! Thân thể Thế tử phi tuy rằng suy nhược nhưng trước đây có ăn qua không ít dược liệu quý hiếm. Hơn nữa ta cũng sẽ kê đơn giúp Thế tử phi bồi bổ, đứa nhỏ này nhất định có thể giữ được!”
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa tràn đầy vẻ vui mừng, hắn bắt lấy tay Vương thái y, vội vàng nói: “Thực sự?”
Vương thái y liền gật đầu nhưng trên mặt lại thoáng lộ ra thần sắc do dự.
Tiếu Trọng Hoa lại lập tức lo lắng: “Nhưng còn gì ngươi chưa nói nữa sao?”
Ngữ khí của Vương thái y thoáng chần chừ: “Vài năm trước, Thế tử phi có phải từng bị thương nghiêm trọng?”
Tiếu Trọng Hoa giật mình: “Bị thương? Không có. Từ khi gả vào Yến vương phủ….”
Nói tới đây hắn liền ‘A’ một tiếng, quay đầu nhìn Phương mama: “Vài năm trước? Mama, Noãn Nhi trước đây từng bị thương, có phải không?”
Từ sau khi bọn họ thành thân, tay chân Âu Dương Noãn vẫn luôn lạnh. Đừng nói là mùa đông, cho dù đang là mùa hè hắn đều ôm lấy tay chân nàng ngủ….Vừa rồi Vương thái y nói là vài năm trước, vậy chính là khi nàng còn ở Âu Dương gia….
Nghĩ đến đây trên mặt Tiếu Trọng Hoa không khỏi hiện lên thần sắc hối hận.
Hoàn cảnh Âu Dương gia phức tạp như vậy, Noãn Nhi lại chỉ là một nữ hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100246/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.