Chương trước
Chương sau
Yến vương nâng ly rượu lên hướng về các vị khách nói lời hoan nghênh, mọi người cũng đáp lễ cảm tạ đã chiêu đãi. Sau đó liền bắt đầu hàn huyên, nói chuyện lớn chuyện nhỏ, lát sau liền có ca cơ vũ cơ lên sân khấu biểu diễn.

Vũ đạo cũng là do vũ cơ của Yến vương phủ thực hiện, cũng rất bình thường. Âu Dương Noãn cũng không muốn chỉ là một cái sinh thần nho nhỏ mà làm lớn. Nếu không phải Tiếu Trọng Hoa cùng đại công chúa đều kiên trì thì nàng thậm chí cũng không nghĩ sẽ chuẩn bị bữa tiệc này.

Lục Lăng ngồi bên cạnh Tiếu Diễn chỉ cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống ngực. Lâm Nguyên Hinh cùng những người bên cạnh cười nói. Âu Dương Noãn biểu cảm hứng thú dào dạt xem ca vũ, sắc mặt Tiếu Trọng Hoa rất bình tĩnh. 

Mọi người đoán tới đoán lui, biểu cảm của đương sự đều rất bình thản khiến người ta không có cách nào đoán được cái gì. Trong lòng vì vậy mà càng cảm thấy kỳ quái, bốn người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Thật khiến người ta tò mò đến phát điên.

Ca múa được một nửa, chợt nghe thấy ngoài cửa có người kêu lên: “Cao xương quốc Đại hoàng tử tới….!”

Tiếp theo liền có một người cao lớn bước vào, bước chân nặng nề ngăn chặn tiếng nhạc du dương êm ái, một bộ dạng khí thế hoang dã. 

Người đi tới không chớp mắt nhìn xuyên qua vũ cơ, trực tiếp đi đến trước mặt Thái tử, lớn tiếng nói: “Thái tử điện hạ! Ta tới chậm, mong ngài thứ lỗi!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Cao Xương quốc Đại hoàng tử? Người này sao lại chạy đến đây?

Ánh mắt Âu Dương Noãn không tự giác mà nhìn về phía Mộ Hương Tuyết. Đạo âm thanh này giống như tiếng sét đánh xuống Mộ Hương Tuyết, tay nàng buông lỏng, ly rượu rơi xuống mặt đất, rượu bắn tung tóe hắt lên váy nàng.

Âu Dương Noãn nao nao: "Sao lại thế này?”

Thấy sắc mặt Mộ Hương Tuyết trắng bệch liền vội vàng an ủi: “Chẳng qua chỉ là đánh vỡ một cái ly, không sao! Công chúa không cần sợ!”

Nói xong liền phân phó hạ nhân thu dọn mảnh vỡ, lại lấy một cái ly khác mang qua.

Toàn bộ quá trình sắc mặt Mộ Hương Tuyết đều tái nhợt, luôn luôn cúi đầu. Âu Dương Noãn vừa thấy liền biết đối phương đang khẩn trương, bởi vì tay nàng đặt dưới bàn cũng đều đang hơi run run.

Nhưng là vì sao? Vì sao Mộ Hương Tuyết đối với sự xuất hiện của vị Cao Xương Đại hoàng tử này lại có biểu hiện bất thường như thế? Nàng đang sợ hãi sao? Sợ hãi vị Đại hoàng tử này?

Chuyện này sao có thể? Nghe nói Đại hoàng tử là thân huynh của nàng, cùng do Hoàng hậu Cao Xương sinh ra. Theo lý mà nói thì bọn họ hẳn là phải rất thân cận mới đúng, sao nàng lại có bộ dáng sợ hãi như thế?

Trong lòng Âu Dương Noãn nghi hoặc, cũng may ca múa rất nhanh liền đã tiếp tục, cho nên mọi người cũng không mấy để ý đến biểu hiện bất thường của Mộ Hương Tuyết bên này.

Nhưng Âu Dương Noãn lại nhạy cảm chú ý tới, Mộ Hương Tuyết rõ ràng rụt thân mình lại, tận lực trốn sau lưng Mộ Hiên Viên. Dường như muốn từ nơi này lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Bên tai tiếp tục truyền đến từ vị trí chủ thượng có vài người cùng Đại hoàng tử_Mộ Long Bình nói chuyện. Đại sảnh yến hội nhiều thanh âm như vậy, tiếng cười, tiếng nói chuyện, tiếng ca, tiếng nhạc hòa vào nhau. Nhưng vì thanh âm của Mộ Long Bình rất lớn cho nên cứ thế truyền thẳng vào tai Âu Dương Noãn.

Thái tử cười nói: “Biết ngươi muốn tới nên cố ý chuẩn bị tốt dịch quán cho ngươi. Ngươi sao còn chạy đến đây?”

“Ta đã tới dịch quán nhưng phát hiện Cửu đệ cùng muội muội của ta đều chạy tới đây. Thật sự là có lỗi, là ta không mời mà tự chạy đến a! Yến vương điện hạ, thất lễ! Thất lễ!”

Yến vương cười nói: “Đại hoàng tử là khách nhân có mời cũng là mời không đến, làm sao có chuyện thất lễ? Nếu sớm biết ngài đã tới Đại Lịch, chúng ta nhất định đã gửi thiếp mới tới!”

Mộ Long Bình trời sinh mày kiếm mắt sáng, cao lớn cường tráng. Bắt mắt nhất chính là chiếc mũi ưng cao dài, khiến tướng mạo hắn tăng thêm mấy phần hoang dã.

Âu Dương Noãn chú ý tới những người phía sau Mộ Long Bình đều là những người có thân hình đặc biệt cao lớn. Bọn họ đứng nơi đó, cơ hồ đều đem tầm mắt của người khác tất cả đều thu hút.

Mộ Long Bình nghe Yến vương nói xong liền cười lớn: “Vương gia quá khách khí rồi! Lúc trước ngài tới Cao Xương, ta thay mặt Phụ hoàng chiêu đãi ngài, cấp bậc lễ nghĩa có nhiều chỗ không được chu toàn, ngài cũng không trách! Hôm nay biết được là sinh thần của Thế tử phi, ta đặc biệt đến chúc mừng, quầy rầy đến quý phủ, ta kính ngài một ly!”

Tiếu Diễn ha ha cười nói: "Một ly? Ngươi là đến muộn a, phải tự phạt ba chén!”

Âu Dương Noãn mỉm cười ngồi ở chỗ kia, nàng ẩn ẩn cảm giác được một cỗ hàn khí lạnh lẽo đang đánh úp lại. Ánh mắt đảo qua liền thấy ánh mắt Mộ Long Bình cũng đảo qua bên này. 

Nàng phát hiện ánh mắt này chẳng phải hướng về mình mà là đang hướng tới Mộ Hương Tuyết cách đó không xa. Âu Dương Noãn lúc này liền kết luận, vị Đại hoàng tử này chính là vì Mộ Hương Tuyết mà đến.

Vũ đạo tuyệt đẹp, tiếng đàn lượn lờ, không khí yến hội có vẻ rất thoải mái vui vẻ.

Ánh mắt Mộ Long Bình đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên một người. Hắn đột nhiên cười nói: “Vị này là….”

Ánh mắt Tiếu Diễn liền hiện lên tia hứng thú: “Vị này là đệ đệ của thế tử phi, Âu Dương thiếu tướng quân! Hắn cũng là phu quân của Tiếu Nhiên quận chúa!”

Trong lòng Âu Dương Noãn bỗng nhớ tới có gì đó không được thích hợp. Năm đó hướng Tiếu Nhiên cầu hôn cũng có vị Đại hoàng tử tiếng tăm lừng lẫy này. Nghe nói hắn một năm trước đã từng tới Đại Lịch, khi đó liền xem trọng Tiếu Nhiên. 

Chẳng qua lúc ấy hắn đã cưới chính phi, tuy rằng hắn có lấy vị trí chính phi này hứa với phụ mẫu Tiếu Nhiên, cam đoan sẽ để Tiếu Nhiên cùng chính phi ban đầu cùng ngồi cùng ăn nhưng phu thê vương gia chung quy cũng không muốn nữ nhi chịu một chút ủy khuất nào nên đã từ chối.

Âu Dương Noãn nghĩ đến đây liền không khỏi nhíu mày. Tiếu Nhiên khi đó chỉ là một tiểu nha đầu, còn Mộ Long Bình này sớm đã là một nam nhân thành thục. Hắn sẽ thích một tiểu cô nương vẫn chưa lớn hết sao? 

Nàng dám khẳng định, thứ đối phương nhìn trúng không phải là bản thân Tiếu Nhiên mà nhất định là vì hắn có mưu đồ khác.

Âu Dương Tước lúc này không suy nghĩ nhiều, lúc này đứng dậy hướng người tới cúi người cười nói: “Âu Dương Tước diện kiến Đại hoàng tử!”

Thanh âm Mộ Long Bình liền lãnh trầm: “Hóa ra là Âu Dương tướng quân, nghe danh đã lâu!”

Mộ Long Bình nay đã hơn hai mươi tuổi, còn Âu Dương Tước lại chỉ mới mười bốn tuổi. Chẳng qua là Mộ Long Bình trường kỳ sống an nhàn sung sướng, dưới ánh mắt ẩn ẩn có một tầng ứ thanh, làn da có vẻ tái nhợt. 

Mà Âu Dương Tước bởi vì được tôi luyện trên chiến trường, làn da vốn trắng trẻo nay cũng đã biến thành màu lúa mạch, càng tăng thêm một phần anh khí, thiếu niên qnh tuấn. So ra thì Mộ Long Bình có vẻ kém cỏi hơn nhiều.

Ánh mắt Âu Dương Noãn bình thản đảo qua Mộ Long Bình lại chuyển tới Âu Dương Tước. Phát hiện Tiếu Nhiên một bên lộ ra vẻ mặt khẩn trương, trong lòng không khỏi nổi lên một chút sầu lo. Mặc kệ lúc trước nguyên nhân cự hôn là gì, xem ra hôm nay vị Đại hoàng tử này không hề có một chút hảo cảm với Âu Dương Tước.

Âu Dương Tước cũng sớm cảm nhận được địch ý đến từ đối phương. Nhưng vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh. Cũng vì nguyên nhân đó mà Mộ Long Bình có chút không thoải mái.

“Đã sớm nghe đến uy danh của Âu Dương thiếu tướng quân. Một trận chiến với Nam Chiếu, Âu Dương thiếu tướng quân trên chiến trường dũng mãnh dị thường, một đao liền chém rơi đầu lãnh tướng. Thiếu niên dũng mãnh phi thường như thế thật khiến chúng ta khâm phục không thôi. Hôm nay vừa thấy càng khiến người ta thêm kinh ngạc, hóa ra ngươi thật đúng là tuổi trẻ tài cao a!”

Thanh âm Âu Dương Tước vẫn trầm bổng bình thản như cũ: “Đại hoàng tử quá khen rồi!”

Tiếu Diễn nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa, cười nói: "Âu Dương thiếu tướng quân thật sự là càng ngày càng có phong phạm anh hùng. Công của tỷ phu cũng không thể không nhắc đến a!”

Trên mặt Tiếu Trọng Hoa chỉ mang theo ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt lười nhác. Nhưng cẩn thận nhìn lại liền cảm nhận được toàn thân hắn trong lúc lơ đãng lộ ra hàn khí lãnh lẽo. Cặp mắt như đá quý kia liền giống như hồ băng dần đông lại trong mùa đông, lãnh khí dày đặc, một chút độ ấm cũng không có. 

Lúc này hắn đang dùng loại ánh mắt đó lẳng lặng nhìn Tiếu Diễn: “Thái tử quá khen!”

Tiếu Diễn cũng nhìn thẳng Tiếu Trọng Hoa, lại cảm thấy chấn động. Hắn áp chế sự không vui trong lòng, nhưng lại làm như không có chuyện gì phát sinh vẫn bình thường xem ca múa, thỉnh thoảng lại cùng Lục Lăng bên cạnh nói chuyện.

Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa lạnh như băng đảo qua Lục Lăng, trong ánh mắt có một tia trào phúng nhàn nhạt.

Mặc kệ trên chủ tọa sóng ngầm mãnh liệt thế nào, ca múa dưới đài vẫn theo lẽ thường mà tiếp tục. Rất nhanh, ca múa cũng biểu diễn xong. Yến vương sau khi đương trường ban thưởng, nhóm ca kỹ liền dập đầu cảm tạ sau đó rời đi.

Mộ Long Bình hơi hơi nghiêng thân đi, nhìn về phía Tiếu Diễn cười nói: “Nghe nói Đại Lịch không chỉ có ca múa đẹp mắt mà võ thuật cũng rất tuyệt!”

Nói xong hắn nhìn về phía Âu Dương Tước, lớn tiếng nói: “Âu Dương thiếu tướng quân, nghe nói kiếm thuật của ngươi rất tốt. Không biết hôm nay có thể vì mọi người biểu diễn một hồi?”

Tiếu Diễn tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Noãn: “Âu Dương thiếu tướng quân, khó có được thịnh tình của Đại hoàng tử. Ngươi không ngại vì mọi người biểu diễn một hồi đi!”

Âu Dương Noãn nghe vậy, trong lòng liền khẽ động. Tước Nhi học võ nghệ là vì muốn bảo vệ đất nước, không phải dùng để biểu diễn mua vui. Yêu cầu này của Đại hoàng tử hiển nhiên là quá đáng, nếu theo tính cách của Tước Nhi thì nhất định sẽ cự tuyệt. 

Nhưng hôm nay là một trường hợp vui vẻ, nếu thực sự cự tuyệt thì chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng kiêu ngạo bất tuân. Âu Dương Noãn thực muốn nhìn một chút, Âu Dương Tước sẽ làm như thế nào?

Ai ngờ Âu Dương Tước thế nhưng lại đứng lên, hai tay chắp lại thành quyền, tất cung tất kính đáp: “Âu Dương Tước xin tuân lệnh Thái tử!”

Âu Dương Noãn nhìn hắn bước ra giữa sân, từng bước từng bước đều rất cường đại tự tin, chậm rãi khiến lòng nàng cũng dần yên lại.

Âu Dương Tước rút thanh bội kiếm sáng loáng bên hông, hướng Thái tử cùng Yến vương hành lễ, sau đó cất cao giọng: “Một điệu múa này là dành tặng cho tỷ tỷ ta!”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Âu Dương Noãn. Nàng liền cười rộ lên, Đại hoàng tử, đệ đệ của ta là vì ta mà biểu diễn chứ không phải là cho ngươi xem, hiểu chưa?

Âu Dương Tước mỉm cười, bắt đầu múa kiếm. Lúc bắt đầu động tác rất chậm, từ từ mọi người mới phát hiện được động tác của hắn càng lúc càng nhanh, hàn quang cũng sôi nổi trước mắt. 

Từ vị trí ngồi chỉ có thể thấy được dưới đài kiếm sáng lóng lánh như mặt trời trời chiếu lên đại dương. Kỹ thuật tay chân của Âu Dương Tước đều rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như cưỡi rồng, bóng kiếm như sóng lớn mãnh liệt nơi đại dương, mạnh mẽ hùng tráng, kinh hồn động phách. Kiệt lực biểu đạt kiếm vũ chiến đấu hào hùng khiến toàn bộ mọi người có mặt đều biến sắc, thần di mắt hoa. 

Lúc này Âu Dương Tước hào quang vạn trượng, thế không thể đỡ, thực đúng như câu thơ: Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc, Kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, Bãi như giang hải ngưng thanh quang!

(Đây là bốn câu thơ trích từ bài thơ Quan công Tôn Đại Nương Đệ tử vũ kiếm khí hành - Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, vững vàng như các chúa tiên cỡi rồng lượn. Đến khi sấm sét thu hết cơn giận dữ, dừng như sông bể đọng ánh sáng trong veo)

Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ giữa sân, trong lòng cảm khái. 

Tước Nhi như vậy so với tiểu đệ đệ hoạt bát đáng yêu trước đây lại càng chói mắt, càng làm cho người ta chú ý. Có lẽ đây mới chính là Âu Dương Tước chân chính mà không phải là tiểu hài tử một mặt chỉ biết núp dưới cánh chim của tỷ tỷ kia.

Tân khách đều bị kiếm thuật tuyệt luân này dọa cho phấn khích trợn mắt há miệng, khâm phục không thôi. 

Nhưng Mộ Long Bình lại nhìn chằm chằm hình bóng đang biến chuyển không ngừng phía giữa sân kia, sắc mặt trở nên âm trầm bất định, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên. 

Tay hắn bỗng nhiên gắt gao nắm chặt, sau đó hắn cười lớn, tiếng cười khiến mọi người phải ghé mắt chú ý: “Âu Dương thiếu tướng quân quả nhiên là tuổi trẻ anh hùng, chỉ là một mình ngươi biểu diễn khó tránh khỏi quá mức đơn điệu. Ta cũng mang đến một vị anh hùng, không biết có thể mời ngươi tỷ thí một hồi?”

Lúc này Mộ Hiên Viên vẫn luôn một mặc yên lặng quan sát thế cục liền thản nhiên nói: “Hoàng huynh, chúng ta dù sao cũng là khách nhân. Đây lại là thọ yến của Thế tử phi, ở trong này đao quang kiếm ảnh chẳng phải sẽ làm chậm trễ thọ yến của người ta sao? Chúng ta vẫn nên để cơ hội khác đi!”

Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Long Bình đảo qua Mộ Hiên Viên, trong ánh mắt kia hàm chứa vô số ý miệt thị. Ngay cả Âu Dương Noãn cũng cảm nhận được.

Mộ Long Bình lạnh lùng nói: “Bình thường khó có dịp thuận lợi như vậy. Chẳng lẽ hoàng đệ là đang sợ võ sĩ của chúng ta sẽ đả thương Âu Dương thiếu tướng quân sao?”

Lời này thốt ra, sắc mặt của toàn bộ người Đại Lịch đều rất khó coi. Đại hoàng tử này nói chuyện cũng quá ương ngạnh kiêu ngạo rồi. Nếu Âu Dương Tước không đáp ứng chẳng phải chính là sợ bọn họ sao?

Mộ Long Bình không hề để ý tới Mộ Hiên Viên, ngược lại nhìn về phía Âu Dương Noãn, hất cằm lên nói: “Thế nào? Thế tử phi cũng không tin tưởng đệ đệ của mình sao?”

Âu Dương Noãn mỉm cười thầm nghĩ, không sợ ngươi quang minh chính đại đến luận võ, chỉ sợ ngươi trộm gian dùng mánh lới thôi.

Nàng thản nhiên nói: “Ta vốn không mấy hứng thú với múa đao lộng thương này nọ…..”

Lời vừa nói được một nửa thì Âu Dương Tước đột nhiên cướp lời: “Tỷ tỷ, Đại hoàng tử cũng đã mở miệng chúng ta sao có thể cự tuyệt?”

Sau đó hắn nhìn Mộ Long Bình, mặt không chút biểu cảm, hai tay ôm quyền: “Ta cũng muốn được nhận thức một chút dũng sĩ của quý quốc!”

Mộ Long Bình cười rộ lên, trong mắt lóe ra ánh sáng âm lãnh: “Thiếu tướng quân gan dạ dũng cảm, thật sự khiến cho tiểu vương bội phục. Chẳng qua là ta muốn nói đao kiếm không có mắt, ngươi cũng nên cẩn thận một chút!”

Vừa dứt lời một nam tử cường tráng đứng sau lưng Mộ Long Bình bước ra, khuôn mặt lãnh ngạnh, ánh mắt hung ác, uy thế bức người.

Chờ người này đi đến trước mặt Âu Dương Tước mọi người vừa liếc mắt liền nhìn ra sự chênh lệch giữa hai người. 

Nam tử xa lạ này dáng người tráng kiện, lưng hùm vai gấu, nhìn rất uy mãnh. Trên mặt mọi người không khỏi đều lộ ra thần sắc lo lắng, sợ Âu Dương Tước thất bại thì sẽ thật sự rất khó coi.

Mộ Hương Tuyết không khỏi có chút lo lắng nói với Âu Dương Noãn: “Thế tử phi, mau ngăn đệ đệ ngươi lại. Người này là Kim Mạn, võ sĩ mạnh nhất Cao Xương chúng ta. Hắn từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, lực đại vô cùng, dã tính khó thuần, mười nam tử trưởng thành cũng không địch nổi lại hắn. Chỉ một mình đệ đệ ngươi thì nhất định sẽ rất thiệt thòi! Nếu thua thì sẽ thực mất mặt!”

Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng cao ngất kiên nghị kia, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tước Nhi biết bản lĩnh của mình, hắn sẽ không làm xằng bậy!”

Thực tế lòng của nàng cũng không được như vậy. Nàng thấy đối phương rất có ác ý, lúc này chắc chắn quyết tâm đánh thắng Âu Dương Tước. Nàng sợ một khi như vậy sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.

Vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhìn qua Tiếu Trọng Hoa. Lại thấy hắn chỉ điềm nhiên nhìn nàng mỉm cười, hơi hơi lắc đầu.

Đây là hắn đang muốn nói nàng không cần phải quá khẩn trương. Âu Dương Noãn trấn định tinh thần, hướng giữa sân nhìn lại.

Bóng kiếm, đao phong như tia chớp. Âm thanh binh khí giao nhau, hai người chiến đấu cực kỳ kịch liệt. 

Ngoài dự kiến của mọi người, Kim Mạn này chẳng phải là loại nam tử hữu dũng vô mưu chỉ được cái to xác. Cây đại đao trên tay hắn sáng lóng lánh, uy thế bức người, một chút cũng không hề thua kém trường kiếm trên tay Âu Dương Tước.

Âu Dương Noãn vừa liếc mắt liền có thể nhận ra, đại đao kia là hung khí đã nhuộm qua rất nhiều máu tươi. Nàng vốn còn cảm thấy dựa vào kinh nghiệm tích lũy được trên chiến trường Âu Dương Tước có thể thắng được một nam tử chỉ có vũ lực cùng vóc dáng to lớn. Nhưng hiện tại xem ra Kim Mạn này không hề đơn giản như thế!

Đao pháp của Kim Mạn cực nhanh, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Quan trọng chính là mỗi một nhát chém đều không hề lưu tình chút nào. 

Âu Dương Noãn nhìn rất rõ ràng, đầu đao kia đã ba lần hướng xuống những vị trí yếu hại của Âu Dương Tước. Nhưng rất may đều bị Âu Dương Tước kịp thời ngăn cản.

Tiếu Nhiên rốt cuộc vẫn còn trẻ, chung quy vẫn thiếu kiên nhẫn, mấy lần thất thanh kêu sợ hãi: “Phu quân cẩn thận!”

Một công một thủ, võ công của hai người dần rõ hơn. Võ công của Âu Dương Tước là do một tay Tiếu Trọng Hoa chỉ điểm, thân hình của hắn như nước chảy mây trôi, chỉ cần một động tác nhẹ liền có thể tránh được thế đao sắc bén liên tục hướng ngực hắn đâm tới. Khi hai người định thần, hắn đã đứng sau lưng đối phương.

Kiếm quang chớp động, một chiêu cũng hóa thành mười, trăm đạo kiếm quang như băng hà đầy trời, như cây vạn tuế thịnh phóng khiến người ta hít thở không thông khi nhìn kiếm quang phong tỏa sắc bén vô cùng đó.

Trong khán giả có người vui mừng khôn xiết vui vẻ nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Nhất định sẽ thắng!”

Nhưng đúng lúc này Kim Mạn đột nhiên trợn trừng hai mắt, hét lớn một tiếng, toàn thân cốt răng rắc vang lên. Trên mặt đỏ bừng bừng, vẻ mặt trở nên dữ tợn đáng sợ. Cơ bắp trên người cuồn cuộn nổi lên, hắn giơ cao đại đao giống như mãnh thú nổi cơn điên nhằm vào Âu Dương Tước. Tốc độ nhanh như tia chớp, Âu Dương Tước bị sức mạnh điên cuồng kia làm cho liên tục phải rút lui, mắt thấy sẽ bị thương.

Mọi người liên tục sợ hãi kêu lên, nhóm nữ quyến sợ tới mức hoa dung thất sắc, che kín mắt. Tiếu Nhiên đột nhiên đứng lên, không hề nghĩ ngợi muốn lao xuống, nhưng lại bị mama nha đầu bên cạnh ngăn lại.

Âu Dương Noãn kìm lòng không được liền đứng lên. Nhưng trên mặt vẫn kiệt lực duy trì vẻ trấn định, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới. 

Âu Dương Tước mặt không đổi sắc, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Hắn bỗng nhiên giơ cao thân mình, cấp tốc hướng phần eo, điểm yếu duy nhất của Kim Mạn hung hăng đá xuống. Kim Mạn á to một tiếng, mọi sức lực dồn nén đều biến mất, đại đao trong tay rơi khỏi tay bay ra phía ngoài.

Tất cả mọi người đều ngây dại, thậm chí còn không kịp phản ứng đã thấy đại đao kia thẳng hướng Âu Dương Noãn mà bay đến. Tất cả mọi người đều thất thanh kêu lên.

Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Âu Dương Noãn thậm chí còn không kịp phản ứng. Đại đao kia hoàn toàn không khống chế được đã bay nhanh đến trước mặt nàng, căn bản không cho nàng kịp tránh. 

Đột nhiên có một cỗ đại lực đẩy Âu Dương Noãn ra sau, tiếp theo là nặng nề ngã trên đất. Người đó ôm chặt nàng bảo vệ trong lòng, đại đao kia bị hắn đánh bay ra ngoài đáp xuống bàn trước mặt Tiếu Diễn. Mặt bàn cứng rắn bị đại đao chém một cái gỗ vụn văng khắp nơi.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, lúc này mới phát hiện người đang ôm lấy mình là Tiếu Trọng Hoa. 

Chỉ là khi hắn dùng tay của mình đánh chuyển hướng đại đao kia cũng đã bị thương, máu đang chảy ròng ròng. Xương trắng mơ hồ cũng hiện ra, có thể thấy được một đao này dũng mãnh cỡ nào. Nếu vừa rồi một đao này dừng trên người mình, chỉ sợ xương sọ cũng vỡ vụn như mặt bàn kia. Lực đạo thật đáng sợ.

Âu Dương Noãn hoảng loạn ôm lấy tay Tiếu Trọng Hoa: “Không sao chứ? Mau gọi Thái y!”

Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung vào Tiếu Trọng Hoa, thế nhưng không ai chú ý đến thần sắc khó coi của Tiếu Diễn. 

Vừa rồi khi đại đao bay đi, hắn cũng lập tức muốn xông qua cứu Âu Dương Noãn nhưng vị trí của hắn cách nàng quá xa. Hắn vừa muốn đứng lên liền phát hiện Tiếu Trọng Hoa đã ôm lấy Âu Dương Noãn. Còn chưa kịp phản ứng, đại đao kia đã chuyển hướng bay đến trước mặt hắn. 

Tiếu Diễn tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, lập tức hướng Mộ Long Bình quát lớn: “Ngươi có ý gì đây?”

Âu Dương Noãn lại không có tâm trí nào bận tâm đến động tĩnh bên kia. Tiếu Trọng Hoa gắt gao ôm lấy vai nàng, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi. Trong ánh mắt hắn vẫn còn vẻ hoảng sợ đến cực điểm, tay nắm lấy bả vai nàng vẫn hơi run run.

Âu Dương Noãn biết hắn lo lắng cái gì nên vội vàng nói: “Ta không sao! Ta thực sự không sao! Chàng mau ngồi xuống trước, thái y lập tức sẽ đến!”

Tiếu Trọng Hoa cầm chặt lấy tay nàng, một câu cũng không nói. Một màn vừa rồi khiến tim hắn cũng ngừng đập. Chỉ chậm một chút nữa thôi, nếu không phải hắn dùng hết sức lực của mình thì rất có khả năng hiện tại nàng chỉ còn là một cỗ thi thể. Chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Mộ Long Bình biết đã phạm vào đại họa nên lập tức đứng lên: “Thái tử thứ tội. Thế tử, đều là do Kim Mạn lỗ mãng khiến ngài cùng Thế tử phi bị sợ hãi! Ta nhất định sẽ làm hết sức để bù đắp!”

Tiếu Trọng Hoa dĩ nhiên đã bình tĩnh trở lại, hắn nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn nói: “Đại hoàng tử! Ta kính trọng ngươi là khách quý, nhưng chuyện hôm nay ngươi gây nên thực sự rất lỗ mãng. Nếu người bị thương là ái thê của ta thì cho dù mười Kim Mạn cũng không đổi được. Ngươi làm thế nào bù lại?”

Mặt Yến vương cũng lạnh xuống, dám trên yến hội công nhiên hạ độc thủ, cũng không khỏi quá khinh thường Yến vương phủ rồi.

Mộ Long Bình có chút xấu hổ. Tuy rằng quốc lực của Cao Xương không kém nhưng hắn còn có công việc quan trọng, chưa đến lúc cùng Đại Lịch kết thù. Vừa rồi hắn không thể ngăn tính hiếu thắng của bản thân, thiếu chút nữa là gây ra họa lớn, trở về nhất định sẽ bị phụ hoàng trách phạt.

Mộ Long Bình lập tức liên thanh nói: “Thế tử! Vừa rồi đều là sai lầm của Kim Mạn, đều do hắn tranh cường háo thắng khiến Thế tử phi bị sợ hãi. Cũng là do ta quản giáo hạ nhân không nghiêm, trở về ta nhất định sẽ nghiêm trị!”

Nói xong liền xoay người hung hắn mắng Kim Mạn một phen rồi lại lớn tiếng quát: “Người đâu! Mau kéo hắn xuống!”

Tiếu Trọng Hoa cười lạnh nhìn một màn này. Cho dù như vậy thì sao? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế? Yến vương phủ cũng không phải là nơi để người khác có thể tùy tiện làm bậy. Còn nhiều thời gian, Mộ Long Bình nhất định sẽ có một ngày phải hối hận vô cùng vì chuyện hôm nay.

Mộ Long Bình nhìn ánh mắt của Tiếu Trọng Hoa, đột nhiên rùng mình. Hắn không tự chủ được mà nhìn Cửu hoàng tử Mộ Hiên Viên, ý bảo đối phương nghĩ cách.

Mộ Hiên Viên đứng lên, bưng ly rượu đến trước mặt Âu Dương Noãn, dùng một loại giọng điệu chân thành tha thiết nói: “Dũng sĩ nước ta lỗ mãng vô lễ, kinh hách đến Thế tử phi, xin ngài thứ tội. Ta đây xin bồi tội với ngài!”

Đường đường là một hoàng tử, lại tự mình châm rượu đến bồi tội, đây cũng là một sự nể mặt rất lớn a! 

Huống chi Mộ Hiên Viên còn có thái độ khiêm tốn, thoạt nhìn so với Mộ Long Bình tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Sắc mặt mọi người cũng vì vậy mà hòa hoãn hơn.

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Ta cũng sao, ngài không cần đa lễ!”

Chỉ là vẻ mặt của nàng rất lạnh nhạt, cũng không nhiều lời.

Tiếu Diễn nhìn sắc mặt nặng nề của Tiếu Trọng Hoa, ngược lại liền cười rộ lên. Đối phương là Đại hoàng tử Cao Xương, dựa theo huyết thống thì là người có khả năng nhất sẽ kế thừa ngôi vị. Chẳng lẽ thực sự chỉ vì một chuyện nhỏ này mà căng thẳng với hắn?

Tiếu Diễn vừa nghĩ liền không khỏi mỉm cười: “Được rồi! Đại hoàng tử cũng đã xử lý Kim Mạn, chuyện này coi như xong! Ngày khác Đại hoàng tử lại mang lễ vật Cao Xương tặng cho Thế tử phi, xem như là an ủi nàng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.