Yến vương nâng ly rượu lên hướng về các vị khách nói lời hoan nghênh, mọi người cũng đáp lễ cảm tạ đã chiêu đãi. Sau đó liền bắt đầu hàn huyên, nói chuyện lớn chuyện nhỏ, lát sau liền có ca cơ vũ cơ lên sân khấu biểu diễn.
Vũ đạo cũng là do vũ cơ của Yến vương phủ thực hiện, cũng rất bình thường. Âu Dương Noãn cũng không muốn chỉ là một cái sinh thần nho nhỏ mà làm lớn. Nếu không phải Tiếu Trọng Hoa cùng đại công chúa đều kiên trì thì nàng thậm chí cũng không nghĩ sẽ chuẩn bị bữa tiệc này.
Lục Lăng ngồi bên cạnh Tiếu Diễn chỉ cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống ngực. Lâm Nguyên Hinh cùng những người bên cạnh cười nói. Âu Dương Noãn biểu cảm hứng thú dào dạt xem ca vũ, sắc mặt Tiếu Trọng Hoa rất bình tĩnh.
Mọi người đoán tới đoán lui, biểu cảm của đương sự đều rất bình thản khiến người ta không có cách nào đoán được cái gì. Trong lòng vì vậy mà càng cảm thấy kỳ quái, bốn người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Thật khiến người ta tò mò đến phát điên.
Ca múa được một nửa, chợt nghe thấy ngoài cửa có người kêu lên: “Cao xương quốc Đại hoàng tử tới….!”
Tiếp theo liền có một người cao lớn bước vào, bước chân nặng nề ngăn chặn tiếng nhạc du dương êm ái, một bộ dạng khí thế hoang dã.
Người đi tới không chớp mắt nhìn xuyên qua vũ cơ, trực tiếp đi đến trước mặt Thái tử, lớn tiếng nói: “Thái tử điện hạ! Ta tới chậm, mong ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100245/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.