Sắc mặt Yến vương đại biến, ánh mắt ngưng trệ bất động. Ông nhìn chằm chằm vào Trương Bình: “Nếu ngươi có nửa câu hư ngôn….”
Trương Bình liều mạng dập đầu: “Nô tài không dám, nô tài không dám. Nô tài tự biết có tội. Năm đó Đổng trắc phi có ân với nô tài cho nên mười mấy năm qua nô tài vẫn luôn vì nàng tận tâm hết sức, cũng không dám có chút lơ là!”
“Nhưng Bạch Chỉ là nha đầu nội viện, cơ hội gặp mặt không nhiều cho nên nô tài mới thông qua Trác mama nghĩ cách truyền lại. Đổng trắc phi còn dặn dò nô tài, một khi gặp chuyện không may liền lập tức trừ bỏ Trác mama. Cho nên nô tài mới cả gan làm chuyện này!”
Thần sắc Đổng thị càng trở nên lạnh như băng, cơ hồ là một chút nhân khí cũng không có.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Yến vương, thấy sắc mặt ông ẩn ẩn phát xanh. Nhất là hai mắt, giống như hai ngọn lửa u ám bỗng bùng cháy vì tức giận. Nàng cong môi lên, lần này Yến vương thực sự rất giận dữ.
Quả nhiên, trong thanh âm của Yến vương lộ ra hàn ý nồng đậm: “Đổng trắc phi, ngươi nói sao đây!”
Đổng thị còn chưa mở miệng, nha đầu bên cạnh đã trách cứ Trương Bình kia: “Vương gia, trắc phi nhiều năm qua tận tâm hết sức chăm sóc cho Thế tử, người làm sao có thể hại Thế tử được? Hết thảy đều là do Trương Bình ăn nói bừa bãi oan uổng chủ tử chúng ta. Vương gia, ngài nhất định phải trừng phạt hắn!”
Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100239/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.