Sắc mặt Yến vương âm trầm, cũng không lên tiếng.
Nha đầu bưng trà đến, Đổng thị tự mình dâng cho Yến vương. Ông lại cầm lấy chung trà hung hăng quăng trên đất. Lập tức nước trà, mảnh sứ vỡ văng tung tóe.
Mọi người đều giật nảy mình, ngoại trừ Tiếu Trọng Hoa, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Âu Dương Noãn vừa muốn quỳ, cánh tay lại bị Tiếu Trọng Hoa cầm lấy.
Đây là ý bảo nàng không cần quỳ?
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, nàng mới không nghĩ quỳ a!
Yến vương tức giận: “Hậu viện này đúng là chướng khí mù mịt!”
Đổng thị kinh hãi nói: “Vương gia bớt giận, chẳng qua chỉ là nha đầu hồ ngôn loạn ngữ….”
Yến vương cả giận quát: “Ngươi cũng còn biết là hồ ngôn loạn ngữ sao?”
Đổng thị liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, khẽ thở dài: “Ít nhiều cũng nhờ Minh quận vương phi vạch trần nàng, nếu không chúng ta thật sự là đã oan uổng Thế tử phi!”
Yến vương sớm đã đem mọi thứ để vào mắt. Trong lòng đối với Đổng thị càng thêm chán ghét: “Trong phủ không có mấy người có lá gan sai khiến nha đầu kia cắn loạn. Cho dù không có chứng cớ, ta cũng đoán ra được vài phần là ai!”
Đổng thị trong lòng cả kinh, nhất thời im miệng.
Âu Dương Noãn trầm mặc một lát mới nói: “Vương gia, chuyện này nếu làm lớn thì mặc kệ là giao tam tư hội thẩm hay vẫn là Bệ hạ tự mình xử trí đều sẽ tổn hại đến thanh danh trong phủ. Còn nữa, Thế tử phi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100238/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.