Chuyện của Hạ Lan Đồ, Âu Dương Noãn cảm thấy chỉ có thể là nàng đến nói cho Tôn Nhu Trữ. Nếu để người ngoài nói, nàng không chắc đối phương sẽ đương trường không thất lễ.
Đằng đẵng một đêm, nàng càng nghĩ càng không biết phải mở miệng thế nào. Nhưng hôm sau Tôn Nhu Trữ lại chủ động đến tìm nàng.
“Noãn Nhi, hắn đi Trữ quốc am, từ hai ngày trước đã không có tin tức. Ngươi giúp ta hỏi Nhị đệ một chút, có phải bảo hắn ra ngoài làm việc hay không? Sao trước đó lại không thấy nói với ta?”
Thần sắc Âu Dương Noãn rất phức tạp, giống như mặt trời chẳng phân biệt được rõ ràng là hừng đông hay vẫn là hoàng hôn.
Nàng khẽ thở dài: “Đại tẩu, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Tôn Nhu Trữ ngẩn ra, ánh mắt Âu Dương Noãn vốn trong xanh phẳng lặng. Nhưng hiện tại lại ẩn ẩn mang theo một loại cảm xúc đè nén khiến người ta đoán không ra trong đó ẩn dấu cái gì.
Tôn Nhu Trữ bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào lại không thể nói rõ. Kinh ngạc suy tư một lát, bỗng nhiên nhìn thoáng qua khóe mắt ửng đỏ của Âu Dương Noãn, dường như có gì đó muốn nói lại thôi.
Kết giao lâu ngày, Tôn Nhu Trữ biết Âu Dương Noãn bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Không phải là một người dễ dàng khóc. Huống hồ….vốn đang êm đẹp sao mắt lại đỏ lên?
Tôn Nhu Trữ bỗng nhiên cảm thấy khả nghi: “Noãn Nhi, ngươi có chuyện gì gạt ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100235/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.