Vào đêm, thâm trạch.
Bên ngoài khách nhân đều đã tan, nhưng trong gian phòng này lại vẫn đàn sáo, vũ ảnh đu đưa như cũ. Thật sự là làm say lòng người.
Bình thường sau khi đại yến, gia chủ sẽ mời khách quý ở lại đãi tiểu yến. Rất nhiều thời điểm, đây mới là lúc quan trọng.
Trần Cảnh Duệ một tay cầm rượu ngon, một tay hướng Mộ Hiên Viên: “Cửu hoàng tử, đây là hoa nhưỡng u lan các! Cũng là chút tâm ý của ta, tuy rằng kém xa công chúa quốc sắc thiên hương quý quốc nhưng cũng được xem như là mỹ nhân thế gian hiếm thấy!”
Mộ Hiên Viên hướng xuống dưới đài liếc mắt nhìn mỹ nhân đang hát kia một cái.
Quả nhiên là da thịt trắng ngần, mặt hoa da phấn, chỉ mặc một yên la gấm nhuyễn mỏng manh. Lại càng tôn lên da thịt như ngọc, ánh sa mỏng như trong suốt.
Không nói đến nàng xảo tiếu thị hề, cặp mắt như sóng nước lưu chuyển kia chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến lòng người nhộn nhạo.
Mộ Hiên Viên cảm giác được vài người đi theo mình đều lộ ra ánh mắt mê say. Khóe miệng hắn nhếch lên, cười nói với Trần Cảnh Duệ: “Đa tạ ý tốt của ngài!”
“Mau, đến châm rượu cho Cửu hoàng tử!”
Hoa khôi nương tử mỉm cười, cầm lấy bầu rượu thướt tha đi đến bên cạnh Mộ Hiên Viên ngồi xuống.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, cảm thấy mặt mày nàng như họa, thập phần tiêu lệ. Mộ Hiên Viên nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nữ là Duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100217/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.