Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, mị nhãn như tơ nói: “Một hộ vệ nho nhỏ như A Xương cũng dám vu hãm Quận vương phi, không biết sau lưng là có ai sai khiến?”
Tiếu Trọng Quân lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ.
Nhìn Tiếu Trọng Hoa làm vậy, Đổng thị bất giác thoáng biến sắc. Tay nắm chặt lại, hộ giáp khẽ đâm vào lòng bàn tay.
Vẻ mặt lạnh như phủ một lớp băng, đôi mắt ánh ngập nước cũng sinh ra hàn ý lạnh lẽo. Lại chỉ lẳng lặng nhìn, không lên tiếng.
Tiếu Trọng Quân lạnh lùng nói: “Nhị đệ, mặc kệ là như thế nào ngươi cũng không nên hủy đi vật chứng!”
Tiếu Trọng Hoa lạnh mắt nhìn mọi người một cái, chậm rãi đứng lên trầm giọng nói: “Đại ca, đây không phải vật chứng mà là tang vật vu hãm thê tử của ta!”
Tiếu Trọng Quân nhìn chằm chằm đệ đệ của mình, trong ánh mắt sự thương tiếc chợt lóe lên rồi biến mất.
Hắn thật sự không rõ, Âu Dương Noãn có cái gì tốt? Thế nhưng lại khiến Trọng Hoa vốn tiền đồ vô lượng như vậy lại vì nàng thần hồn điên đảo?
Không cần nói tổn hại quân vụ, ngay cả khi bằng chứng bày ra trước mắt cũng đều làm như không thấy. Đây là bị mờ mắt rồi sao?
Thanh âm Tiếu Trọng Quân càng nghiêm túc: “Vu hãm? Đây là vu hãm sao? Có nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng lẽ còn là vu hãm?”
“Ta nghe nói tên loạn thần tặc tử kia ở trên yến hội tặng đệ muội một cây cầm cổ, có thể khiến trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100190/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.