Âu Dương Noãn biết, Đổng thị đang muốn đối chất.
Nha đầu cùng hộ vệ tư tướng trao nhận cũng được, mang bạc ra ngoài phủ cũng được, đều là chuyện không lớn không nhỏ. Nếu nghiêm khắc truy cứu thì là chuyện nghiêm trọng.
Nhưng nói đến cũng chẳng qua là phải xem tâm ý của chủ tử. Nếu chủ tử mắt nhắm mắt mở cho qua thì liền là chuyện nhỏ.
Nhưng nếu nói túi hương cùng khăn tay này là tự Âu Dương Noãn cho đi. Lại mượn tay Xương Bồ đưa cho sứ thần Nam Chiếu, truyền lại cho Tiếu Thiên Diệp.
Cái này không chỉ là tư tướng trao nhận mà thậm chí có thể nói là thông đồng với địch, là gian tế phản quốc. Là tội danh không thể tha thứ.
Một khi xác thực, bất luận là Yến vương hay Tiếu Trọng Hoa đều không thể không quân pháp bất vị thân. Người phía sau thiết kế cục diện hiển nhiên là muốn đẩy nàng vào tử lộ.
Âu Dương Noãn bất an nắm chặt nắm tay, một loại cảm giác căng như dây cung khiến cho toàn bộ không khí trong phòng như bị tắc nghẹn.
Thật lâu sau Âu Dương Noãn mới rũ mắt xuống, ngũ quan thanh lệ dưới ánh nắng vàng nhạt vẫn là bộ dáng trinh tĩnh như cũ.
Nhất nhăn mày cười cũng chính là hiền hòa cùng dịu dàng, nhìn không ra nửa điểm cảm giác như nàng đang đứng trên vách núi.
Nhìn Âu Dương Noãn như vậy, trong mắt Đổng thị chớp chớp ánh sáng, ý cười bên môi lại càng thâm trầm.
Vẫn như trước, Tiếu Trọng Quân ngồi trên ghế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100189/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.