Lúc này Lý Lục đến bẩm báo nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, các nàng có thể lập tức khởi hành.
Âu Dương Noãn buông quân cờ trong tay xuống, phát hiện Lâm Nguyên Hinh tựa hồ cũng như đang trầm tư suy nghĩ.
Nàng liền nhẹ gọi hai tiếng, đối phương mới đột nhiên tỉnh lại, đứng lên nói: “Chúng ta mau đi thôi!”
Bọn họ vừa mới lên xe ngựa liền thấy quan gia Tô gia đi ra thét to trước xe ngựa, hơn nữa còn kiểm kê hàng hóa.
Âu Dương Noãn nhìn từng xe từng xe hàng hóa, trong lòng càng ngạc nhiên.
Lâm Nguyên Hinh hỏi Lý Lục: “Người Tô gia mang theo cái gì vậy?”
Lý Lục cười nói: “Bẩm chủ tử, nghe nói người Tô gia nói bọn họ muốn chuyển đến kinh đô sống, trên xe tất cả đều là các vật gia dụng cùng hành lý của bọn họ!”
Cùng với lời nói của Hồng Ngọc hoàn toàn tương phản. Lý Lục này rõ ràng là thay người Tô gia che dấu.
Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Khả nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một tia lãnh ý.
Mành xe thả xuống, Lý Lục lệnh đoàn người ngựa chạy hướng kinh đô.
Trên xe ngựa, trong đầu Âu Dương Noãn không ngừng hiện lên cảnh tượng rất nhiều hàng hóa kia.
Đột nhiên như có linh quang xuất hiện, nàng thất thanh nói: “Biểu tỷ, ta hiểu được rồi!”
Lâm Nguyên Hinh ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không hiểu: “Hiểu được cái gì?”
“Hôm qua ta nghĩ một đêm, nhưng không nghĩ ra người Tô gia ở kinh đô bị mất mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100117/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.