Âu Dương Khả ghé vào chân của Âu Dương Noãn, nước mắt lưng tròng, ánh mắt buồn bã.
Thật sự là bộ dáng đáng thương, khi thấy Tô Ngọc Lâu muốn giết chết đứa nhỏ, trong mắt chỉ có sợ hãi.
Âu Dương Khả chi lo lui về phía sau bảo vệ bản thân, không hề có chút ý niệm giành lấy đứa nhỏ. Thậm chí còn không ngăn cản hay cầu xin tha thứ.
Nếu vừa rồi nàng một mực bảo vệ con trai, toát ra chút tình thương của người làm mẹ thì Âu Dương Noãn còn cảm thấy nàng có chút nhân tính.
Nhưng lại không hề, Âu Dương Khả như vậy, thật sự là không hề có chút thay đổi. Ích kỷ, lạnh bạc, chỉ biết lo cho bản thân mình.
Bất luận là với mẹ ruột Lâm thị, hay với đệ đệ ruột Âu Dương Hạo, thậm chí là với chính con trai của mình đều giống nhau, đều không hề có chút tình thương, có chút suy nghĩ cho bọn họ.
Âu Dương Noãn hít một hơi, đẩy Âu Dương Khả ra: “Khả Nhi, muội đã gả vào Tô gia thì chính là người của Tô gia. Muội đã quên trước khi xuất giá phụ thân đã nói gì sao? Phụ thân nói, một khi muội gả cho Tô Ngọc Lâu, từ nay về sau sẽ không còn là nữ nhi của người nữa. Muội làm ra loại chuyện đồi phong bại tục, bằng chứng lại như núi, ta dù có muốn nói đỡ cho muội thì cũng bất lực!”
Tô Vân Nương đứng một bên nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi hiện lên vẻ đắc ý: “Đây chính là do ngươi nói đấy nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100116/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.