Mặt trăng ló dạng sau đỉnh núi, xe ngựa càng chạy càng chậm. Dần dần bên ngoài đã quay về yên tĩnh.
Sắc mặt Lâm Nguyên Hinh đã trắng bệch, nàng từ khi chào đời đến nay chưa từng phải nếm qua loại hành hạ như vậy.
Một đêm di chuyển liên tục không ngừng đã khiến nàng sức cùng lực kiệt, nước mắt trào ra liên tục.
Âu Dương Noãn nâng Lâm Nguyên Hinh dậy, để nàng nằm trong lòng mình, mang túi nước đến bên miệng, ôn hòa nói: “Uống chút nước đi!”
Lâm Nguyên Hinh mệt mỏi uống hai hớp, sau đó đẩy túi nước ra.
Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: "Kiên trì thêm một chút nữa, phía trước là chân núi. Chờ chúng ta xuống núi là sẽ không còn chuyện gì nữa!”
Không còn chuyện gì nữa? Làm sao có thể được như vậy? Đây chính là đang chạy trốn không hề có mục tiêu….
Lâm Nguyên Hinh vẫn nhắm mắt không nói, lệ lại chảy xuống.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, hỏi: "Tỷ làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?”
Nàng rất lo lắng, Lâm Nguyên Hinh đang có thai, cứ như vậy đi xuống làm sao được.
Trong mắt Lâm Nguyên Hinh vằn đầy tia máu, tràn đầy bi thương nói: “Noãn Nhi, chúng ta còn có thể sống mà xuống núi sao?”
Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt, Lâm Nguyên Hinh gắt gao lôi kéo tay nàng, nức nở: “Noãn Nhi, Noãn Nhi! Sơn Cúc cùng Đào Thiên đều đã chết, có phải chúng ta cũng….”
Âu Dương Noãn khẽ thở dài, cũng không biết nên nói thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100091/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.