Kiếp trước nàng cũng từng có chấp niệm như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, si tâm vọng tưởng mà thôi.
Kiếp này, nàng không có con đường nào khác, cũng không có biện pháp khác, duy chỉ có tâm cơ, chỉ có đấu tranh.
Không hy vọng, không chờ đợi như vậy mới có thể đổi lấy một chút bình an.
Thứ nàng xem trọng nhất đó chính là thân nhân bình an. Cho dù không vì chính mình cũng là vì bọn họ.
Âu Dương Noãn đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Chiếc thuyền trong biệt viện của Thái tử, là vì mẫu thân ta sao?”
Tiếu Trọng Hoa khẽ cười: "Phải, là vì dì Thanh mà làm. Ta vì thường thấy mẫu phi âm thầm rơi lệ nên từng một lần muốn đốt chiếc thuyền kia!”
Âu Dương Noãn nâng mắt lên, ánh mắt như có một tia ngoài ý muốn. Người bình tĩnh lý trí như Minh quận vương mà trước đây cũng sẽ làm loại chuyện xúc động như vậy sao?
Tiếu Trọng Hoa ngưng thần nhìn nàng, có chút thở dài nói: “Vì việc này mà phụ vương đã phạt ta quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm. Mẫu phi quỳ xuống cầu xin, ông cũng không chịu tha thứ. Vì thế trong lòng ta cũng từng có suy nghĩ hy vọng trên đời này không bao giờ tồn tại người tên Lâm Uyển Thanh này….”
Hắn tự giễu: “Sau khi dì Thanh qua đời, mẫu phi ta vài lần muốn gặp nàng nhưng lại đều không thể, người nói thân phận không tiện. Nhưng ta biết, mẫu phi là không dám gặp nàng, bởi vì sâu trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100084/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.