“Vâng!”
Ngô An Quốc thầm nghĩ người vừa rồi ở trong này ngài lại không nói cái gì? Những lời này rốt cuộc là có ý gì?
Chính là nhìn thấy sắc mặt Thái Hậu, hắn không dám hỏi, chỉ cúi đầu tuân mệnh.
Noãn các.
Lúc trong lòng phiền loạn, Âu Dương Noãn sẽ luyện chữ. Hôm nay cũng thế.
Hồng Ngọc dùng thìa đồng lấy nước bỏ vào nghiên mực, sau đó lấy thỏi mực nhẹ nhàng xoay tròn. Sau khi cảm giác được thỏi mực hơi ngấm nước mới tăng thêm lực, nhất thời mùi mực lan tỏa, tiếng thỏi mực xoay tròn trên nghiên mực nhẹ nhàng phát ra âm thanh sàn sạt.
Âu Dương Noãn cũng không quan tâm Minh quận vương bên cạnh, giống như hắn không hề tồn tại. Nhẹ nhàng viết một chữ ‘Tĩnh’ lên tờ giấy trắng muốt.
Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ, đứng một bên nhìn nàng luyện chữ.
Tay Âu Dương Noãn thanh lệ vung bút, tự tự cốt cách thanh kỳ, bút họa quyến rũ phong tình khiến người ta giật mình.
Tiếu Trọng Hoa nhìn nhìn nói: “Nàng luyện đã rất nhiều năm?”
“Đúng vậy, rất nhiều năm. Ngày đêm khổ luyện!” Thanh âm của Âu Dương Noãn thực bình thản.
“Vì sao phải vất vả như vậy?”
“Vì bình tâm tĩnh khí!” Âu Dương Noãn lại viết tiếp một chữ ‘Lệ’
“Trong lòng nàng có oán hận, điều này ta đã sớm biết. Chính là ta không biết là oán hận như thế nào mà có thể khiến ngay cả trong tiếng đàn của nàng cũng mang theo hận ý!”
Âu Dương Noãn lướt bút một chút, khẽ cười nói: “Quận vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100083/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.