Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, Âu Dương Noãn quay đầu liền thấy Tiếu Thiên Diệp đang đứng phía sau.
Biểu tình hắn lúc này có chút âm trầm, nhìn thấy Âu Dương Noãn quay đầu thì khẽ cười: “Hắn đang muốn nhân kỳ khoa cử này mà thoát khỏi thân phận con thương nhân?”
Ngữ khí Âu Dương Noãn lạnh nhạt: “Tô công tử văn thải phong lưu, muốn đỗ Trạng Nguyên thì cũng không có gì khó!”
Tiếu Thiên Diệp như bị khiêu khích, còn thật sự nghiêm túc quan sát vẻ mặt Âu Dương Noãn. Ánh dương chiếu lên khuôn mặt nàng mang theo một loại sắc thái kỳ dị khiến hắn nhất thời không phân biệt được lời này rốt cuộc là khen ngợi hay vẫn là châm chọc.
Chỉ là….vừa rồi nhìn thấy nàng cùng Tô Ngọc Lâu sánh vai đứng, tựa hồ như muốn nói gì đó. Hắn không khống chế được sắc mặt thanh hàn, nhanh mím môi, nhíu mày.
Ý nghĩ kia tựa hồ như dây kết muốn phủ lên hô hấp cùng nhịp tim hắn, một khắc kia hắn nghĩ thiếu chút nữa bệnh cũ lại tái phát.
Khi hắn đang lo lắng không thôi cho nàng thì nàng lại ở đây cùng nam nhân khác nói nói cười cười, bộ dáng rất thoải mái. Cho nên hắn không tiến lên, chỉ đứng sau quan sát.
Cũng may Âu Dương Noãn nói chuyện với Tô Ngọc Lâu so với khi nói chuyện với hắn còn muốn lạnh lùng hơn mười phần, nếu không hắn đã không thể cam đoan Tô Ngọc Lâu hôm nay có thể an toàn rời đi!
“Thế tử cũng biết lần này quan chủ khảo là ai sao?” Âu Dương Noãn tựa hồ như lơ đãng hỏi.
“Là Trương Tứ Duy….”
Lời vừa nói ra Tiếu Thiên Diệp đột nhiên ý thức được cái gì, giọng điệu lạnh thêm vài phần: “Người này nhiều lần đảm nhiệm biên tu, hàn lâm học sĩ, lại bộ thị lang, lễ bộ, lại bộ thượng thư. Hiện tại là Đại học sĩ, quan trọng nhất là hắn xuất thân từ thương gia buôn muối!”
“Chính vì như thế, nói vậy Đại học sĩ đối với Tô công tử càng thêm vài phần thiện cảm. Cứ như vậy phần thắng của hắn tự nhiên sẽ hơn người khác ba phần!” Âu Dương Noãn nói như vậy, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên.
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, sẵng giọng nói: “Trừ bỏ bộ mặt gạt người kia, ta không nhìn ra hắn có chỗ nào hơn người!”
Hắn tự tự toàn tâm, trong giọng nói có sự ghen tuông không thèm che dấu.
Âu Dương Noãn định thần mỉm cười: "Thế tử, Tô công tử này cũng không chỉ có khuôn mặt mà thôi. Hắn còn được xưng danh là Giang Nam đại tài tử. Điểm này, Thế tử còn chưa biết sao?”
Nghe nàng khen Tô Ngọc Lâu như vậy, biểu tình của Tiếu Thiên Diệp càng thêm khó coi. Trong mắt hàn ý lạnh lùng lướt qua, có chút hờn giận nói: “Sao vậy? Nàng rất hiểu hắn sao?”
Âu Dương Noãn nhịn cười, còn nghiêm túc nói: “Điều này sớm đã lan truyền khắp nẻo trong kinh đô, chỉ cần lưu tâm một chút liền biết. Thể tử ngài mắt cao hơn đầu, tất nhiên sẽ không để một con thương nhân vào trong mắt. Lại nói, từ xưa anh hùng nhiều đau khổ, cho tới bây giờ hoàn khố thiếu vĩ nam. Đừng nói đến Đại học sĩ, ngay cả Đại đô đốc Vương Hiền cũng xuất thân từ gia đình thương nhân, đều là thông qua thi cử để làm quan. Làm sao Thế tử chắc chắn Tô công tử sẽ không là Vương đô đốc thứ hai?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn qua nàng, trong đôi mắt Âu Dương Noãn cất giấu đầm nước trong suốt. Nàng nở nụ cười, Tiếu Thiên Diệp cũng mỉm cười, nói: “Nàng cũng biết, khả năng của Vương Hiền không phải người tầm thường có thể sánh được. Tô Ngọc Lâu thì tính là gì? Cũng dám so sánh sao?”
Âu Dương Noãn lắc đầu: "Ta nói chỉ là có khả năng thôi. Dù sao Tô công tử….”
Tiếu Thiên Diệp lạnh mặt, trầm giọng nói: “Được rồi! Đừng ở trước mặt ta nhắc tới người không có tên tự. Ta không thích!”
Nháy mắt đó Âu Dương Noãn đã nhìn ra trong mắt Tiếu Thiên Diệp cảm xúc chán ghét mãnh liệt.
Nàng rũ mắt xuống, khẽ cười. Tô Ngọc Lâu! Chỉ sợ ngươi lần này tham gia khoa cử, đường đi có chút không thông thuận rồi!
Có một số việc, không cần tự mình động thủ cũng có được hiệu quả tốt nhất, sao lại không làm chứ?
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: “Vừa rồi vì sao đột nhiên nàng lại chạy đi?”
Tô Ngọc Lâu hỏi nàng có phải sợ hãi hay không, nhưng Tiếu Thiên Diệp lại hỏi nàng vì sao đột nhiên lại chạy đi. Nghe thì không có gì khác biệt mấy nhưng bản chất lại khác nhau, ít ra Tiếu Thiên Diệp còn biết nàng không phải xuất phát từ sợ hãi.
Âu Dương Noãn vẫn mỉm cười như trước, thản nhiên nói: “Uyên ương chức tựu dực song phi. Cuối cùng lại không thể bay, ngược lại còn rơi vào kết cục hồng nhan bạc mệnh….Ta chỉ là có chút cảm thán mà thôi!”
(Uyên ương chức tựu dực song phi: đây là một câu thơ trong bài Tứ trương cơ, có nghĩa là uyên ương dệt cánh muốn cùng bay)
“Chẳng qua là đặt lòng tin vào người không phải của mình mà thôi. Còn nữa, bản thân nàng ta cũng tham lam, nếu như nàng ta chỉ cầu vợ chồng ân ái không cầu phu thê phú quý thì có lẽ hôm nay trượng phu tuy không phải là Thám hoa lang nhưng vẫn còn ân ái bên cạnh. Cũng không đến mức phải lưu lạc đến bước đường này!” Tiếu Thiên Diệp lạnh nhạt nói.
Trong mắt Âu Dương Noãn phủ một tầng sương lạnh, nàng chậm rãi nói: “Làm việc thiện chưa chắc có thể được chết già. Không biết khi đứng trên thành cao kia, nàng ta có hối hận hay không? Cho nên Kinh phật mới nói ‘Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa ưu sự, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố. Nhược ly vu ái giả, vô ưu hựu vô bố’. Quả thực là như thế!”
(Dịch nghĩa: Mọi ân oán đời này. Đều vô thường chóng phai. Cõi thế nhiều khổ não. Đời người như sương mai. Do yêu sinh sợ hãi. Do yêu sinh ưu phiền. Kẻ nào lìa chữ ái. Tâm mới được an nhiên)
Ngay một khắc đó, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Đây là nàng đang cự tuyệt hắn, tuy rằng uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng.
Cùng lúc đó hắn như nghe thấy tim mình như bị rách, ngay sau đó hắn dường như cảm nhận được máu đang từ từ chảy ra. Máu trong tim hắn.
Hắn mang Âu Dương Noãn trở về, suốt đường đi đều trầm mặc. Nhìn nàng bước lên xe ngựa Âu Dương gia, rồi nhìn nàng buông mành xe xuống.
Âu Dương Noãn thủy chung vẫn không nói một câu, tựa hồ như thật sự mất hết hứng thú, bao gồm cả những việc hôm nay mà hắn cố gắng làm.
Tiếu Thiên Diệp đứng bên ngoài, chậm rãi gằn từng tiếng nói: “Âu Dương Noãn, nàng muốn ta chết tâm? Tuyệt đối không có khả năng đó!”
Xương Bồ líu lưỡi nói: "Vị Thế tử này, cũng quá bá đạo a! Đúng là quá đáng, làm sao hắn có thể vô lễ như vậy? Tiểu thư, ngài trăm ngàn lần không cần để ý đến hắn!”
Hồng Ngọc lo lắng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Noãn: "Tiểu thư...."
Âu Dương Noãn vào xe ngựa đã đổi lại y phục. Quay về Âu Dương phủ điều đầu tiên nàng làm là tới Thọ an đường thỉnh an Lý thị.
Vừa vào viện lại thấy Ngọc Mai đi đến, sắc mặt tựa hồ có chút kỳ quái.
Hồng Ngọc nhỏ giọng hỏi Ngọc Mai: “Sao vậy?”
Ngọc Mai ghé vào tai nhẹ giọng nói mấy câu, Hồng Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người: “Thật sao?”
Ngọc Mai gật gật đầu, Hồng Ngọc lập tức bước nhanh đến bên cạnh Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đến!”
Âu Dương Khả? Từ khi Lâm thị bị cấm túc, nàng ta thế nhưng một lần cũng không ló mặt tới Thọ an đường.
Âu Dương Noãn mơ hồ cảm thấy có chút vấn đề nhưng trên mặt vẫn hết sức bình thản, nói: “Đi vào trước đã!”
Ngọc Mai cúi người, cung kính thay nàng xốc mành. Âu Dương Noãn bước vào liền thấy Âu Dương Khả đang quỳ trước mặt Lý thị thút thít khóc.
Lúc này Lý thị nhìn thấy Âu Dương Noãn, trên mặt nhất thời hiện vẻ tươi cười: “Noãn Nhi trở lại rồi sao! Mau đến xem muội muội con, nó muốn bồi tội nên quỳ ở trong này không chịu đứng lên! Con mau khuyên nhủ nó đi!”
Âu Dương Khả mặc y phục mộc mạc màu hồng nhạt, trên đầu chỉ có hai cây trâm nhỏ, mặt mày bi thương, trang dung đơn giản. So với nhị tiểu thư Âu Dương gia diễm lệ ngày xưa như là hai người khác biệt.
Âu Dương Noãn khẽ cười nói: "Muội muội làm sao vậy? Sao lại quỳ ở đây? Mau đứng lên đi!”
Âu Dương Khả nhìn Âu Dương Noãn, khóc lóc nói: “Tỷ tỷ, trước đây đều do muội không đúng, là do ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chọc giận tổ mẫu cùng phụ thân. Lại còn càn quấy, khắp nơi gây chuyện với tỷ tỷ. Bây giờ muội đã biết mình sai rồi, cầu tỷ tỷ đại nhân đại lượng tha thứ cho Khả Nhi!”
“Muội muội sao lại nói những lời này? Giữa thân nhân thì làm gì có cừu hận!”
Trong lòng Âu Dương Noãn lạnh lẽo, tươi cười trên mặt lại càng thân thiết: “Có gì thì đứng lên rồi nói!”
Nói xong liền bước lên nâng Âu Dương Khả dậy.
Âu Dương Khả vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, ngẩng mặt lên như hoa lê trong mưa, đáng thương quay đầu nhìn Lý thị: “Tổ mẫu, tất cả đều là do Khả Nhi không tốt. Khả Nhi đã làm người thất vọng, về sau con không dám như vậy nữa!”
Lại quay thân, dập đầu trước Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, trước kia tất cả đều là lỗi của muội. Muội sai rồi, mong tỷ tỷ đừng so đo!”
Âu Dương Noãn nâng mắt lên nhìn Lý di nương đang đứng một bên xem kịch, lại cười nói: “Di nương, còn không mau giúp ta nâng muội muội dậy. Một mình ta không đủ sức, muội muội thân mình lại không tốt, sao có thể quỳ lâu được?”
Lý Nguyệt Nga sửng sốt, lập tức tươi cười muốn đi lên nâng Âu Dương Khả nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản: “Làm sao dám phiền Di nương, để nô tỳ đến là được!”
Nói xong, nữ nhân này liền nâng Âu Dương Khả lên, Âu Dương Khả tin cậy ngã vào người đối phương. Khóc đến muốn ngất đi, bộ dáng hối hận đến cực điểm.
Ánh mắt Âu Dương Noãn liền rơi lên người phụ nhân đột nhiên xuất hiện này, tươi cười lạnh lùng nói: “Nhuế mama, ngươi đã trở lại!”
Phụ nhân được gọi Nhuế mama kia thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, vẫn còn trẻ tuổi quyến rũ. Đôi mắt sáng ngời, cái mũi thẳng, môi đỏ, miệng rộng, nhìn qua rất quyết đoán.
Bà ta đem Âu Dương Khả giao cho Hạ Tuyết bên cạnh dìu lấy rồi lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Dạ phải! Nô tỳ bái kiến Lão thái thái, Đại tiểu thư!”
Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Khả, cười nói: “Khả Nhi, ta nhớ Nhuế mama ba năm trước đã hồi hương rồi mà…”
Âu Dương Khả sửng sốt, tựa hồ có chút không yên nói: “Tỷ tỷ, vốn nha đầu Thu Nguyệt cùng Đông Hà bên cạnh ta đều lần lượt phạm sai lầm, hiện tại bên cạnh ta chỉ còn Hạ Tuyết cùng mấy tiểu nha đầu không hiểu chuyện. Cho nên ta mới muốn Nhuế mama trở lại, mama là vú nuôi của ta, theo ta từ nhỏ!”
Nói xong nhìn Lý thị cầu xin: “Tổ mẫu….Xin người đừng đuổi Nhuế mama đi!” Toàn bộ là một bộ dáng lo lắng.
Lý thị nhìn Âu Dương Khả, thản nhiên nói: "Nhuế mama làm việc thỏa đáng. Nếu như nàng đồng ý tới hầu hạ ngươi, ta cũng yên tâm. Được rồi, ngươi hôm nay cũng mệt rồi, mau về đi!”
Nói xong liền vẫy vẫy tay, một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Âu Dương Khả mắt nước mắt lưng tròng dẫn Nhuế mama cáo từ. Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng đối phương liền lâm vào trầm tư.
Âu Dương Khả hôm nay xuất hiện là vì đem Nhuế mama sớm đã trở về quê lưu lại, hay vẫn là diễn xuất để được Lý thị tín nhiệm?
Còn có Lý thị, rõ ràng đã từ bỏ Âu Dương Khả, hiện tại vì sao lại tốn tâm tư trên người nàng ta? Trong đó rốt cuộc là có duyên cớ gì?
Hoặc là nói Âu Dương Khả lựa chọn thời cơ như hôm nay để diễn trò, có thực sự khiến Lý thị thương cảm hay không?....Liên tiếp các câu hỏi thoáng hiện trong đầu Âu Dương Noãn.
Lý di nương nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, ôn nhu nói: “Lão thái thái, ta có một câu không biết có nên nói hay không?”
Lý thị cười nói: “Sao vậy? Ngươi với ta có cái gì là không thể nói đâu!”
Lý di nương lộ vẻ mặt lo lắng: “Lão thái thái, cái tính tình kia của Nhị tiểu thư…không biết còn gây là loại chuyện gì? Ngài dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, sau này có thể….”
Lý thị nghiêm nghị nói: “Ngươi sao có thể nói vậy? Nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, ban đầu chỉ là vì có một mẫu thân hồ đồ. Hiện tại nàng cũng đã biết sai lầm, cũng không đi theo mẫu thân gây chuyện nữa. Nguyệt Nga, ngươi là trưởng bối của nàng, càng phải nên biết bao dung mới đúng, sao lại cứ giữ mãi chuyện trước kia làm gì? Noãn Nhi, con nói xem có đúng không?”
Lý thị gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, tựa hồ muốn tìm dấu vết gì đó.
Ngữ khí Âu Dương Noãn hoà hoãn: “Tổ mẫu nói phải. Biết sai có thể sửa là chuyện tốt. Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm sai chút chuyện là điều không thể tránh được. Chỉ cần muội ấy nhận sai là được. Còn nữa, Tổ mẫu cũng đã tha thứ cho Khả Nhi, chúng ta còn có cái gì không thể tha thứ chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]