Âu Dương Noãn nhìn Tô Ngọc Lâu, trên mặt mang theo tia kỳ dị.
Tô Ngọc Lâu lần đầu tiên đứng cách nàng gần như vậy, không tự chủ được mà có chút biểu tình mất tự nhiên.
Lát sau, hắn rốt cục khôi phục trấn định, nhìn ánh mắt tràn đầy nhu hòa của nàng, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười. Có thể khiến hắn lộ ra biểutình như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng. Đoán chừng đời này hắn cònchưa từng ở trước mặt nữ tử nào dùng thanh âm mềm nhẹ như vậy để nóichuyện.
Kiếp trước, hắn tuy rằng đối đãi với nàng ôn nhu, nhưngtrong ánh mắt chưa từng có kinh hỷ cùng vui mừng như vậy. Hắn sẽ khôngphải là thích nàng chứ?
Âu Dương Noãn nhìn hắn, cười đến vân đạm phong khinh.
Tô Ngọc Lâu hỏi: “Âu Dương tiểu thư sao lại đến chỗ này?”
Hắn nhìn nhìn phía sau nàng, kỳ quái nói: “Sao bên cạnh lại không mang theo nha đầu nào?”
Hai năm nay nàng hết ở Trấn quốc Hầu phủ dưỡng thương thì lại chỉ ở trongÂu Dương phủ. Trừ phi là tất yếu nếu không thì rất ít khi xuất môn.
Hắn cơ hồ hao hết tâm tư cũng không có biện pháp tiếp cận nàng. Nhưng thật không ngờ hôm nay trên đường lại có thể gặp.
Càng kỳ quái hơn là thiên kim quý tộc như nàng khi xuất môn tất nhiên làphải tiền hô hậu ủng, làm sao có thể ngay cả một nha đầu hầu hạ cũngkhông có?
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, ta đến Trữ quốc amđể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100048/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.