Lão thái quân ném mạnh ly rượu xuống đất, ‘ba’ một tiếng thanh thúy vang lên, mảnh nhỏ văng khắp nơi. Bọn thị vệ giật mình dừng lại, Lão thái quân quát: “Lớn mật! Trấn quốc Hầu phủ là chỗ nào? Có thể cho ngươi nói soát liền soát sao? Đang ngồi đây đều là nữ khách, ngươi dám động thủ một cái xem!”
Đang ngồi đây không phải là phu nhân công hầu thì cũng là thiên kim quý tộc, sao có thể để nam tử tới gần? Lâm Văn Uyên cũng không hoảng, lạnh lùng nói: “Vậy mời các vị đi vào nội thất để nha đầu soát người là được!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lâm Chi Nhiễm đang đứng trong đám người liền lạnh lùng nói: “Đang ngồi đây đều là phu nhân tiểu thư cao quý cành vàng lá ngọc, sao có thể để người tay chân vụng về đụng vào? Yêu cầu của Nhị thúc có chút quá đáng, thúc cho rằng nữ quyến ở đây là tặc nhân, nếu bị người ngoài biết được Hầu phủ vô lễ như vậy, sau này ai còn dám đến đây làm khách?”
Lâm Văn Uyên mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Minh châu này là bị trộm ở Hầu phủ, nếu Thánh Thượng truy cứu tội danh khinh miệt thánh ý, đến lúc đó ai sẽ chịu đây?”
Âu Dương Noãn nghe vậy cười lạnh. Hóa ra là thế? Hóa ra Lâm Văn Uyên có chủ ý như vậy! Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tước vị, nhưng đại phòng có con trai, tước vị Hầu gia sao có thể dễ dàng đến lượt hắn?
Chỉ có đại phòng phạm tội bị đoạt tước vị, hắn mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100026/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.