Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn nam tử tuấn tú trước mắt này. Đây là người nàng đã từng dùng hết tâm trí để yêu, nhưng hắn lại nhẫn tâm tổn thương nàng. Nếu lúc đó, nàng chịu oan trầm sông hắn có thể vì nàng nói một câu thì nàng cũng sẽ không phải chịu kết cục đau đớn như vậy. Trùng sinh lại đời này, hắn vậy mà cư nhiên còn dám đến trước mặt nàng, dõng dạc hỏi nàng vì sao chán ghét hắn.
Trong ánh mắt trong suốt của Âu Dương Noãn hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng lại ôn nhu nói: “Công tử nói quá lời rồi. Âu Dương Noãn cùng ngài không thân quen, sao lại nói đến chán ghét?”
“Nếu không phải chán ghét, vì sao tiểu thư không chịu ở đây băng bó cho con thỏ này?” Tô Ngọc Lâu nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn, giống như là thầm oán, chỉ là trong giọng nói có hàm chứa ba phần tình ý.
Ánh mắt Âu Dương Noãn càng lạnh hơn, liếc mắt với Hồng Ngọc. Hồng Ngọc nhanh ý tiến lên cứng rắn nhận lấy con thỏ, động tác lưu loát băng bó vết thương, sau đó hỏi: “Tiểu thư, có thả hay không?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, Hồng Ngọc lập tức đem con thỏ bỏ vào bụi cỏ bên cạnh. Tô Ngọc Lâu nhíu mày, nếu đổi lại là một nữ tử khác, nhất định sẽ chính tay làm. Nhưng Âu Dương Noãn lại để cho một nha đầu đến làm chuyện này, tương đương với việc không chút lưu tình đem tâm ý của Tô Ngọc Lâu vứt qua một bên.
“Tô công tử, còn có rất nhiều khách nhân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099997/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.