Âu Dương Noãn cườinói: “Đây là nha đầu do mẫu thân dạy dỗ, nữ nhi cũng rất thích. Nhữnglúc như vậy để nàng đi theo nhiều một chút, cũng không đến mức cả ngày ở trong viện buồn rầu!”
“Nha đầu kia chưa gây rắc rối gì cho conchứ?” Lâm thị liếc mắt nhìn Lê Hương một cái, khẩu khí có vẻ rất lạnhnhạt. Trước đó, bà ta từng ám chỉ Vương mama đi tìm Lê Hương hỏi nàng ta tình hình hiện tại rồi thông báo tình hình Noãn các thật rõ ràng choLâm thị. Lê Hương thành thật từ lúc còn nhỏ, lại thông minh lanh lợi,cũng không phải nhiều chuyện. Người như vậy cũng là khiến chủ tử yêuthích, nay khi Âu Dương Noãn xuất môn cũng thường xuyên mang nàng tatheo.
“Sẽ không, lần trước chỉ là nhất thời hồ đồ. Hiện tại….” Âu Dương Noãn nhìn Lê Hương, cười nói: “Xem như rất nghe lời như lúc cònnhỏ!”
“Vậy là tốt rồi! Ta còn sợ con lại ghét bỏ nha đầu kia!” Lâm thị bất động thanh sắc nở nụ cười.
Sân khấu kịch vừa trình diễn liền náo nhiệt. Lần này Lâm thị làm chủ, tựnhiên sẽ không chọn những vở diễn khiến bà ta không hài lòng. Cố ý chọnTrân châu tháp, tài tử giai nhân, phong lưu lưu luyến, Trạng Nguyện cậpđệ, phu xướng phụ tùy. Các phu nhân tiểu thư rất yêu thích, vỗ tay nhiều đến hai bàn tay đều đỏ.
Đang lúc náo nhiệt, một nha đầu trongPhúc Thụy viện đột nhiên chạy tới, hồi bẩm nói tiểu thiếu gia đột nhiênlớn tiếng khóc không ngừng, vú nuôi dỗ mãi không được, mời Lâm thị đếnxem.
Lâm thị trầm mặt xuống, tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099996/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.