Vương mama bị bộ dáng của Lâm thị dọa cho hoảng sợ. Mặt biến sắc, tay cũng run run, một giọtmồ hôi lớn lăn xuống. Bà ta nhanh chóng quỳ xuống: “Phu nhân, ngài nhấtđịnh phải tỉnh táo lại….”
Lâm thị giống như là bị một đao đánh tan mớ sương mù hỗn độn trong đầu, cả người run lên mãnh liệt.
Sao phu nhân có thể trấn định như vậy? Phu nhân đang muốn làm gì? Mọi người trong phòng đều kinh hoàng nhìn Lâm thị, sợ hãi không biết nói gì.Vương mama cũng không dám hỏi một câu, bởi vì bị biểu tình trên mặt Lâmthị làm cho sợ hãi.
“Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải dùng thuốc chống đỡ. Ít nhất cũng phải được một tháng!” Trong ánh mắt Lâmthị có ánh lửa kỳ dị, như là cả người phó mặc cho một loại thế lực đángsợ, “Còn có, nơi này chỉ có năm người. Nếu chuyện hôm nay truyền rangoài các người đừng một ai mong được sống sót!”
Tiền đại phu chợt run rẩy, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt đáng sợ của Lâm thị.
Vương mama nhắm hai mắt ầng ậc nước, lệ theo khóe mắt chảy xuống hai gò má cao cao rồi chậm rãi rớt xuống đất….
Vú nuôi Cao thị rùng mình ớn lạnh từ đầu đến chân, cả người nàng ta phátrun quỳ rạp xuống đất cũng không có ai đỡ lấy. Ngay cả khí lực để đứnglên cũng không có, Cao thị không nghĩ rằng bản thân lại bị cuốn vàochuyện này, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng.
Lê Hương nhìn thoáng qua đứa trẻ trong nôi bỗng tâm hoảng ý loạn, hô hấp như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099986/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.