Bà đỡ ôm cái tã lót từ trong bước ra, đầu tiên là bước đến trước mặt Lý thị, đem tiểu thiếu gia cho bà xem. Đứa nhỏ kia vừa nhỏ vừa gầy, nhìn qua bất quá chưa được ba cân đang mệt mỏi nằm trong khuỷu tay bà đỡ. Èo ọt, yếu ớt ngay cả tiếng khóc cũng là hữu khí vô lực.
Trong lòng Lý thị chán ghét, ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Thản nhiên phân phó người trong Phúc thụy viện cố gắng chăm sóc rồi liền mang theo Trương mama trở về. Lâm thị như thế nào, bà cũng không thèm quan tâm, ngay cả một câu cũng không hỏi.
Âu Dương Trì nhìn đứa nhỏ chỉ lớn như con mèo, trong ánh mắt cũng khó dấu vẻ thất vọng: “Thật ra cũng là đứa nhỏ thanh tú!”
Nói xong liền đứng dậy rời đi, Vương mama chạy nhanh giữ hắn lại: “Lão gia, còn phu nhân…”
“Còn có chuyện gì? Tên đứa nhỏ không phải đã chuẩn trước rồi sao?” Trong lời nói của Âu Dương Trì có vài phần không kiên nhẫn.
Lý Nguyệt Nga vẫn đứng bên cạnh hắn nhìn vào nội thất, trong lòng cười lạnh. Tuyết tham kia tất nhiên là đại bổ, đáng tiếc Lý Nguyệt Nga nàng đã thêm một thứ chuyên dùng cho nữ nhân sau khi sinh non ngừng đau bụng, ngừng băng huyết. Nhưng chỉ cần thuốc này lạnh một chút, Lâm thị từ nay cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện mang thai. Lý Nguyệt Nga sẽ không để Lâm thị chết, càng không thể để bà ta sống thoải mái. Tươi cười trên mặt Lý Nguyệt Nga lại càng sáng lạn, chúc mừng Vương mama vài câu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099985/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.