Chương trước
Chương sau
Đại công chúa cònđang nghe Huệ An sư thái giảng kinh, nên mời các vị phu nhân tiểu thưđến đình ngồi tạm. Người mang tin đến đúng là thị nữ thân cận bên ngườiđại công chúa.

Vị Đào cô cô này năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưngtrông vẫn còn trẻ hơn tuổi. Lông mi cong cong đen nhánh, đôi mắt dài nhỏ luôn ẩm ướt như chứa đựng lo lắng, dưới cái mũi thẳng nhỏ là hình dángđôi môi nhìn rất quyết đoán. Thần thái bà thông minh, cử chỉ đoan trang, ở trước mặt bà bất kể kẻ nào cũng cảm thấy xấu hổ cùng kính trọng. Nhìn quanh một vòng những người trong đại điện, Đào cô cô nhẹ giọng nói:“Đại công chúa còn đang nghe sư thái giảng kinh. Mời chư vị nghỉ ngơichốc lát!”

Cùng với lời nói của Đào cô cô là mùi trầm hương từcác lò đồng từ trong chính điện lan tỏa ra, truyền đến cảm giác ấm áp,làm tinh thần mọi người thoáng chốc đều cảm thấy an tĩnh.

Mọi người đều gật đầu, chỉ cần là đại công chúa mở lời, cho dù phải chờ ở đây một đêm, chỉ sợ cũng không có ai dám nói nửa lời.

Chu thái quân cùng Đào cô cô ngồi hàn huyên với nhau, các phu nhân kháccũng thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hai người mà hòa theo. Ai chẳng biết vị Đào cô cô này là người thân cận nhất của Đại công chúa, nên mọingười nói chuyện rất hăng hái, ai cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt với bà.

Đào cô cô nhìn thấy chư vị tiểu thư đều ngồi ở đây thì không khỏi cười nói: “Đại công chúa đang ở sương phòng phía sau điện nghe giảng kinh. Các vị tiểu thư nếu buồn chán có thể đi dạo vòng quanh một chút!”

Lờinày có ý là, đại công chúa bây giờ không ở đây, nơi này sớm đã được bảovệ kỹ, sẽ không có người ngoài đột nhiên xông vào. Các ngươi có thờigian rảnh thì đi tản bộ cũng được.

Các vị tiểu thư liếc mắt nhìnnhau, lúc này Lâm Nguyên Nhu liền cười đứng lên nói: “Đào cô cô, ta nghe nói trong Am trung cung có một quyển kinh văn Đại công chúa tự tay chép lại. Không biết có thể cho chúng ta thưởng thức một chút không?”

Lời này vừa thốt ra, các phu nhân cùng các tiểu thư đều ghé mắt qua. ChuNgưng Ngọc nhìn Lâm Nguyên Nhu, trong ánh mắt hiện lên vài phần khácthường.

“Vẫn thường nghe nói đại công chúa hiểu biết các thể chữ, kinh thư sâu sắc hiếm thấy. Nhưng vẫn chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấybút tích!” Lâm Nguyên Nhu vẫn bình thản dưới ánh mắt của mọi người, taonhã nói tiếp: “Ta đây ngưỡng mộ đã lâu, mong cô cô có thể thành toàn!”

Lời này cũng rất xuôi tai lại hợp tình hợp lý. Đào cô cô khẽ mỉm cười, tựahồ như thập phần cao hứng nói: “Cuốn kinh Phật công chúa tự tay chépđang để ngay tại Thiên điện. Nếu Lâm tiểu thư có hứng thú, đương nhiêncó thể xem qua!”

Tương thị thấy nữ nhi của mình bất động thanhsắc mà vẫn lấy được lòng công chúa nên không tự chủ được lộ ra sự đắc ý. Tam phu nhân một bên nhanh mắt ra hiệu nhưng Chu Ngưng Bích vẫn còn ngơ ngẩn sửng sốt, nhất thời không có phản ứng. Chu tam phu nhân không khỏi sốt ruột, lúc này liền thấy Chu Ngưng Ngọc chậm rãi đứng lên cười nói:“Ta cùng tỷ tỷ cũng muốn đi! Gần đây tỷ tỷ muốn chép một cuốn Kinh Phật, nhưng không thể nào tìm được một bản gốc tốt, vừa vặn hôm nay thưởngthức một chút thư pháp của công chúa, về sau có thể tham khảo một chút!” Chu Ngưng Bích mờ mịt bị Chu Ngưng Ngọc kéo đi, do vẫn còn thất thầnnên có chút giật mình.

Âu Dương Noãn khẽ thở dài một hơi, vị đích tiểu thư nhà Tuyên thành công này còn thua xa không bằng muội muội thứxuất. Cặp mắt đẹp kia của Chu tam phu nhân đã trừng đến muốn rơi conngươi ra ngoài mà nàng ta vẫn không thấy. Quả nhiên là một nữ nhân ngốcnghếch, đáng thương cho từ mẫu của nàng ta sốt ruột đến phát hỏa.

Đào cô cô cười tủm tỉm nhìn các nàng: “Hai vị tiểu thư đúng là có tâm. Nếuđại công chúa nghe được những lời này, trong lòng nhất định sẽ rất caohứng!”

Lời vừa dứt, các vị tiểu thư khác cũng đứng lên, đều cườicười nói muốn cùng đi. Cái này, mọi người chậm rãi đứng lên nói muốn đixem bút tích của đại công chúa, ngoại trừ người đưa ra đề nghị là LâmNguyên Nhu thì có tất cả mười tám vị tiểu thư. Ánh mắt Lâm Nguyên Nhuthoáng trào phúng, đúng là không hiểu biết. Người đầu tiên nói muốn đichính là người thông minh nhất, còn những người còn lại chỉ là hùa theomà thôi. Các nàng đúng là ngu xuẩn! Nhưng nàng ta nhìn quanh một lượt,lại thấy Âu Dương Noãn vẫn trầm tĩnh đứng yên không nhúc nhích, liền lộra nụ cười lạnh, nói: “Nếu như vậy Noãn nhi muội muội cũng đi cùng chứ?”

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên Âu Dương Noãn, nàng lại chỉthản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Sau khi mẫu thân ta qua đời, tổmẫu đã vì người mà làm một bài vị đặt ở Am trung cung. Ta nghĩ sẽ qua đó một chút, nên không thể góp vui cùng các vị!”

Đào cô cô nghexong, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới thực sự chú ý đến Âu DươngNoãn. Vừa nhìn bà không khỏi thất thần, trước mắt là một tiểu cô nươngvới đôi mắt trong suốt, ánh mắt linh động phi phàm, làm người khác vừanhìn đã nhớ. Con ngươi đen láy điểm lam điểm thúy xinh đẹp, hòa cùnggương mặt thanh lệ. Áo ngắn bên ngoài thêu nguyệt sắc, trừ bỏ viên bảothạch trong cổ thì không có trang sức nào khác. So với các thiên kimtiểu thư oanh oanh yến yến được trang điểm kỹ càng kia thì nàng mới làngười thật tâm kính Phật. Đào cô cô theo hầu đại công chúa nhiều nămtrong cung, nữ tử mỹ mạo nào mà chưa từng gặp qua. Cho dù là mỹ nhânkhuynh quốc khuynh thành cũng chưa ai khiến cho bà kinh ngạc, chỉ là vịtiểu thư Âu Dương gia này lại khiến bà muốn nhìn thêm hai ba lần. Cônương này một chút ý tứ lấy lòng đại công chúa cũng không có, ngược lạichỉ thẳng thắn nói muốn đi dập đầu trước bài vị mẫu thân. Những lời nàytừ miệng nàng nói ra lại rất chân thành tha thiết, sẽ không làm ngườinghe cảm thấy không vui. Thật sự là một cô nương kỳ lạ.

Lý thịthoáng sửng sốt, khi nghe Âu Dương Noãn nói như vậy mới chợt nhớ đến bản thân quả thật có vì Lâm Uyển Thanh mà đặt một bài vị trong Trữ quốc am. Chỉ là, ngay cả bản thân bà cũng đã quên mất, không nghĩ rằng Noãn nhivẫn luôn nhớ trong lòng. Lý thị gật đầu nói: “Đúng là nên qua xem!”

Trên mặt Lâm Nguyên Nhu lộ ra nụ cười châm chọc, cảm thấy Âu Dương Noãn đãkhông tìm cơ hội lấy lòng công chúa thì thôi, đường này lại còn nói muốn đi bái bài vị mẫu thân. Đúng là ngu xuẩn. Nàng ta thản nhiên nói: “Thưpháp của công chúa không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức. Noãn nhimuội muội đừng hối hận a!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ nói: “Mời cácvị đi trước!” Trong lời nói là sự thong dong quả quyết, ánh mắt nàng lại lạnh nhạt cùng chân thành, đã làm cho Đào cô cô không tự chủ mà có chút hảo cảm.

Sau chính điện của Trữ quốc am là Khai nguyên điện, bên trong thờ phụng quan âm bồ tát. Ngồi chính giữa điện là Đức đại bi quan thế âm bồ tát. Pho tượng sườn tây là Quán tự tại bồ tát, phía đông làĐa la bồ tát. Trên tường phía đông có bài vị duyên sinh phổ phật màu đỏ, vì dân chúng giải trừ tai ách và khẩn cầu. Trên tường phía tây là bàivị hướng sinh màu vàng, vì những người đã chết mà siêu độ chúng sinh, bỏ đi vị trí tôn kính nhất của hoàng tộc, những danh môn quý tộc khác đều ở hai bên sườn.

Âu Dương Noãn được tiểu sư phó dẫn đến Khai nguyên điện. Bởi vì ngoài điện trống trải, nên có thể nghe được tiếng các vịthiên kim tiểu thư đang hưng phấn nghị luận truyền đến cách đó không xa: “Không biết kinh phật của Đại công chúa đang được để ở đâu?”, “Hôm naycó thể nhìn thấy tận mắt, thật sự làm phúc ba đời a!”, “Đúng vậy. Thưpháp của đại công chúa phi phàm, chúng ta thật là có phúc mới được nhìnthấy!” Thanh âm vui tươi của những nữ tử trẻ tuổi làm náo động phậtđường yên tĩnh. Người bên ngoài nhìn vào, bọn họ tới nơi này chẳng qualà để giao lưu tìm niềm vui, chứ không thành tâm lễ phật. Âu Dương Noãnđối với đại công chúa không hề có hứng thú, những quý nhân này có thânphận không bình thường, là những người không phải nói mấy câu là có thểdễ dàng lấy lòng. Lâm Nguyên Nhu tự cho là mình thông minh, hành độngnày chỉ sợ có thể không lưu lại ấn tượng tốt cho Đào cô cô còn làm chongười khác cảm thấy a dua nịnh hót. Âu Dương Noãn cũng không muốn thamgia vào sự náo nhiệt đó.

Đi vào Khang nguyên điện, mùi đàn hươnglập tức xông vào, Âu Dương Noãn hít sâu một hơi. Nơi này thật sự yêntĩnh, nàng đã để lại đám người Hồng Ngọc bên ngoài, trong này chỉ cònlại nàng cùng tiểu sư phó. Nàng bước vào cửa trước, bước đi rất chậm,rất nhẹ. Nàng đi đến phía tây thờ nhiều bài vị phía trước, nhìn thấy bài vị của Lâm Uyển Thanh, trong lòng Âu Dương Noãn dâng lên một sự ưubuồn, bi thương.

Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ hết sức chechở cho tỷ đệ nàng. Có lẽ người sẽ giống như Chu tam phu nhân nghĩ biệnpháp nâng cao nữ nhi? Hay là giống Tương thị, đem sự kiêu ngạo tự hào về nữ nhi biểu lộ trên mặt? Mẫu thân trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đơnbạc nằm đó, Âu Dương Noãn nhìn bài vị của Lâm Uyển Thanh, nở nụ cườibình thản. Ai cũng đều không biết, mẫu thân gầy yếu của nàng lại làngười có ý chí kiên cường. Lúc trước bà cùng Âu Dương Trì tình đầu ýhợp, không hề để ý sự phản đối của Lão Hầu gia cùng Lão thái quân màkiên quyết muốn gả cho hắn. Cuộc sống sau này tuy không hạnh phúc nhưngbà vẫn luôn cậy mạnh chưa từng về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể. Mẫu thânthân thể không khỏe, liều chết sinh trưởng tử cho Âu Dương gia, khôngbao lâu sau thì qua đời. Đại phu nói sau khi sinh hạ Âu Dương Noãn, thân thể bà không thích hợp để sinh con lần nữa. Nhưng mẫu thân vẫn kiênquyết giữ ý mình, không thể không sinh hạ Tước nhi. Nếu cho bà một cơhội lựa chọn lại lần nữa, bà vẫn còn không để ý đến tính mạng bản thânmà bảo vệ Tước nhi sao? Âu Dương Noãn tin tưởng, mẫu thân nhất định vẫnlựa chọn như vậy.

Lão thái quân nói đúng, nếu mẫu thân đủ thôngminh, nên nghe theo sự sắp đặt của phụ mẫu gả cho một vị thân vương nàođó. Nên sớm một chút hết hy vọng với Âu Dương Trì, nên sớm một chút hiểu được Lâm Uyển Như là một nữ nhân thâm độc…Nhưng người lại không nhưvậy, chung quy mẫu thân là một cô nương quý tộc quật cường. Cuối cùng đã bỏ mạng ngoài kia, đem tâm nguyện cùng tỷ đệ nàng giao phó cho muộimuội.

Âu Dương Noãn vái ba lạy trước bài vị rồi quỳ xuống, dậpđầu, hai tay nàng tạo thành hình chữ thập để trước ngực. Môi khẽ hé, nhẹ nhàng khẩn cầu: “Mẫu thân trên trời có linh. Phù hộ Tước nhi cả đờibình an. Phúc thọ an khang!”

Đúng lúc này từ phía sau, một vị phu nhân mặc cung trang, tóc búi cao, dung mạo thanh lệ cùng Huệ An sư thái chậm rãi tiến vào Khai nguyên điện. Huệ An sư thái thấy Âu Dương Noãnđang quỳ liền muốn tiến lên nhắc nhở, phụ nhân mặc cung trang kia khẽphất tay, Huệ An sư thái liền không dám nhiều lời nữa. Hai người đứngcách đó không xa lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn cũng không để ý đến động tĩnh xung quanh, nàng chỉ toàn tâm toàn ý cầunguyện cho Tước nhi, khuôn mặt trắng tinh tế như chạm khắc. Trong mắthàm chứa một tia nước mắt, khẽ nhắm. Lông mi nhẹ rung, lay động lòngngười. Đại công chúa lẳng lặng nhìn, có chút đăm chiêu.

Cầunguyện xong, Âu Dương Noãn lại nhìn chằm chằm bài vị Lâm Uyển Thanh, lát sau lại nhắm mắt lại. Nàng chậm rãi ngồi xuống, nước đọng lại trên migiờ như trân châu lặng lẽ chảy xuống. Từng giọt, từng giọt chảy xuống gò má, xuống ngực, liên tiếp liên tiếp…Cả người nàng giờ đây như một viênngọc, không chút sứt mẻ, chỉ có nước mắt đọng lại…

Một cô nươngxinh đẹp yếu đuối như vậy, làm người ta không tự chủ được mà sinh ra một loại nguyện vọng mãnh liệt. Nguyện vọng muốn ôm nàng vào lòng, gắt gaoôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng, không để mưa rền gió giữ ảnh hưởng đếnnàng. Không cho sự tà ác làm bẩn đến nàng, không cho ai hay điều gìthương tổn đến nàng…

Đại công chúa nhìn bài vị kia, lại nhìn tiểu cô nương bi thương trước mặt này, trong lòng bỗng thấy khó chịu. Nếu nữ nhi Thành Quân của mình còn sống, chắc tuổi cũng tầm cô nương này. Đạicông chúa chăm chú nhìn Âu Dương Noãn đang hoàn toàn không biết gì, nhìn xuyên thấu đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong suốt động lòngngười, đại công chúa giống như nhìn thấy nữ nhi Thành Quân đã chết đicủa mình. Lúc trước, khi sinh hạ nữ nhi, đại công chúa kiên quyết khôngcần vú nuôi, kiên trì tự mình nuôi nấng đứa nhỏ. Từng tự tay vuốt ve,hôn đôi mắt kia! Nữ nhi của mình so với Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh Quanthế âm Bồ tát còn hoạt bát đáng yêu hơn. Sau khi Phò mã qua đời, nữ nhichính là niềm an ủi duy nhất, hy vọng duy nhất. Đại công chúa thấpgiọng, nhưng cũng rất uy nghiêm nói: “Ngươi đang dập đầu với ai?”

Âu Dương Noãn lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên liền trông thấy một mỹphụ mặc cung trang, phục sức đơn giản, trang dung mộc mạc. Dung nhan mặc dù không quá tuyệt mỹ nhưng lại anh khí bừng bừng, thần thái sáng lạn.Âu Dương Noãn đã từng thấy qua vô số phu nhân hào môn thân quý, nhưnglại chưa có ai có khí thế như người trước mắt này. Nàng nghĩ ngoại trừĐại công chúa, có người nào lại có được phong thái như vậy? Nàng lạinhìn Huệ An sư thái đang yên lặng hướng nàng mỉm cười thì đã xác nhận,nàng liền nhẹ nhàng quỳ gối: “Âu Dương Noãn xin thỉnh an Đại công chúa!”

Đại công chúa nhìn nàng, trầm giọng hỏi lại: “Bài vị kia là của ai?”

Âu Dương Noãn gục đầu xuống, thành thật trả lời: “Là mẫu thân tiểu nữ!”

Mẫu thân…Hóa ra nàng đã mất mẫu thân sao? Đại công chúa không tự chủ màliếc mắt nhìn bài vị kia lần nữa, chỉ cảm thấy một mảnh lại một mảnhsương mù. Nhìn tiểu cô nương trước mặt này, trong lòng đại công chúakhông ngừng nhớ đến nữ nhi của mình, nó đã từng rất quyến luyến không nỡ rời xa bà. Đại công chúa không thể nói rõ được cảm xúc dâng lên mạnh mẽ là hạnh phúc hay thống khổ. Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt của bà đãmuốn khô héo, không một giọt nước mắt nào có thể chảy xuống. Nhưng bâygiờ, bà cảm thấy lại có chút cay cay nơi sống mũi..

Âu Dương Noãn đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Đại công chúa vẫn thấy được sự bithương sâu trong mắt nàng. Đúng vậy! Là bi thương! Ai có thể ở trước bài vị của mẫu thân mà tươi cười được? Bây giờ, bà quên đi cô nương kia vốn không quen biết, quên đi bản thân là một công chúa cao quý, uy nghiêm.Bà chỉ biết, chỗ sâu nhất trong tim như bị giáng một đòn.

Huệ An sư thái bên cạnh nhẹ giọng giải thích: “Vị này là trưởng nữ Âu Dương Thị Lang!”

Đối với Âu Dương Trì, xưa nay vốn Đại công chúa cũng không có ấn tượng tốt. Nhưng vừa nghe đến đó, lại hơi nhíu nhíu mày nói: “Là ngoại tôn nữ củaTrữ lão thái quân sao?”

“Hồi bẩm đại công chúa! Đúng vậy!” Huệ An sư thái gật đầu, che lại tia thở dài bên môi.

“Ta còn nhớ, nữ nhi thân sinh của Lão thái quân Hầu phủ đã qua đời từ khicòn trẻ!” Đại công chúa đối với Trữ lão thái quân quật cường thanh caovẫn luôn có vài phần kính trọng. Lúc này lại nói ra lời kia mà quênđương sự vẫn còn đứng đây, nói như vậy sẽ khiến người ta càng bi thương. Nhưng địa vị đại công chúa cao quý, có ai dám nói với bà không đượcchạm vào vết thương của người khác đâu?

Âu Dương Noãn im lặng một lát rồi thấp giọng trả lời: “Hồi bẩm đại công chúa, gia mẫu qua đời nay đã được mười năm rồi!”

“Mười năm…Mười năm…” Đại công chúa lặp lại hai lần rồi đột nhiên thở dài.Trong lòng lại nhớ đến nữ nhi đã chết rất nhiều năm của mình, lâu đếnnỗi chính bản thân bà đã quên mất bộ dạng khi còn sống của nó. Chỉ nhớrõ ràng khi nó chết mới được ba tuổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấytrắng. Đại công chúa nghĩ đến nữ nhi rồi hướng vào sâu trong điện bướcđến, Âu Dương Noãn hành lễ muốn cáo lui thì thanh âm từ xa của đại côngchúa truyền đến: “Ngươi đi theo ta!”

Huệ An sư thái cũng lắp bắpkinh hãi, vị đại công chúa này vốn kiêu căng ương ngạnh, thấy những tiểu thư trẻ tuổi mỹ mạo đều cảm thấy chán ghét. Thế nhưng hôm nay lại đốiđãi với Âu Dương Noãn như thế, chẳng lẽ là có nguyên nhân? Huệ An sưthái nhìn Âu Dương Noãn một cái, nàng liền nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại thở dài một hơi. Nàng nghĩ nếu Lâm Nguyên Nhu biết nàng vô tình gặp được đại công chúa không biết sẽ hối hận đến thế nào…

Âu DươngNoãn đi theo phía sau đại công chúa, thập phần cẩn thận, một câu cũngkhông nói. Huệ An sư thái âm thầm gật đầu, cảm thấy ngoại tôn nữ này của Trữ lão thái quân đúng là rất có thành ý, nếu là những tiểu thư bìnhthường khác chắc chắn sẽ nhân cơ hội này lấy lòng đại công chúa. Cònnàng lại chỉ như một đứa trẻ vâng lời, im lặng đi theo.

Phía sauKhai Nguyên điện có một gian thiên điện, ngày thường không có ai bướcvào nên phủ đầy bụi. Đại công chúa mỗi lần đến đây cũng chưa bước vàolần nào, chỉ đứng từ xa nhìn một lát rồi rời đi. Bây giờ đại công chúalại đang đi thẳng lại đây, sư sãi trông coi bên cạnh lắp bắp kinh hãi,Huệ An sư thái cung kính tự mình mở cửa rồi cùng đại công chúa chậm rãibước vào.

Âu Dương Noãn cũng lẳng lặng đi theo sau đại công chúa. Nàng cảm thấy trên người vị đại công chúa cao cao tại thượng này trànngập một loại bi thương, hoàn toàn không giống với hình tượng kiêu căngngạo mạn mà mọi người vẫn thường nói. Nàng nhìn xunh quanh một lượtthiên điện nho nhỏ này, không khỏi giật mình. Nơi này không thờ phụng vị Bồ Tát nào mà lại đặt một ít đồ chơi của tiểu hài tử. Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, đại công chúa đã từng sinh hạ một nữnhi, nhưng đã chết lúc ba tuổi. Nơi này lại bày những món đồ chơi củatiểu hài tử…Hay đây là của đứa nhỏ đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.