Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất, bộ dạng không đạt được mục đích nhất quyết không bỏ qua. Lý thị hung tợn nhìn chằm chằm bà ta mà tức giận đến không nói nên lời. Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, quát lớn: “Còn không mau ngăn phu nhân lại?” Vú già bên cạnh liền vội vàng nâng Lâm thị dậy.
Trong lòng Lý thị cười lạnh, khẩu khí lại phát ra sự tức giận: “Ngươi thật sự là biết tính toán. Biết lão gia không chịu thả nó liền đến đây cầu ta. Còn chưa sinh con ra đã muốn ngỗ nghịch với trưởng bối!”
Lâm thị nghẹn giọng kinh hoảng, lát sau ánh mắt chợt lóe, cúi đầu thê lương bi ai nói: “Lão thái thái, cầu xin người thương xót tha cho Khả nhi! Từ nay về sau ta chắc chắn sẽ cố gắng dạy bảo Khả nhi ngoan ngoãn hiếu thuận với người. Người nói cái gì ta liền nghe cái đó, tuyệt đối không dám nói nửa lời…”
“Mẫu thân nói gì vậy? Từ đường là nơi gia tộc chúng ta vì tổ tiên mà lập nên. Trong miếu thờ cúng bài vị của tổ tiên. Là nơi an bình, tổ mẫu cho muội muội qua đó là muốn muội ấy tu tâm dưỡng tính, không hề có ý gì khác. Nhưng người lại nói như vậy, chẳng phải là hiểu lầm ý tốt của tổ mẫu sao?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng khuyên giải.
Lâm thị quay mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn, âm thanh lạnh lùng nói: “Cái gì mà hảo ý? Nếu nơi đó tốt như thế, sao ngươi lại không đi? Vì sao lại khuyên lão gia để cho nha đầu Thu Nguyệt phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099927/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.