Âu Dương Trì nhìnchằm chằm Âu Dương Khả, càng nhìn càng hận không thể một cước đá chếtnàng ta. Ánh mắt hắn đáng sợ đến cực điểm, Âu Dương Khả bị nhìn đến phát run liên tiếp núp sau người Lâm thị.
Lâm thị chưa bao giờ gặpqua vẻ mặt như muốn giết người của Âu Dương Trì. Trong lòng nổi lên mộttia sợ hãi, biết tình hình bây giờ không ổn liền lập tức lớn tiếng nói:“Lão gia, trong hoa viên nhiều người qua lại như vậy, ai có thể cam đoan khăn tay này không bị người khác nhặt được? Khả nhi nhất định là bịngười ta hãm hại, cho dù là không phải thì cũng rất có khả năng nhữngtiểu thư các nhà khác cố ý cầm khăn tay của nó giấu thơ của người tronglòng, sau đó lại quá mức kinh hoảng sợ người khác phát hiện nên mới đểlại trong hoa viên!”
Mới nghe liền biết Lâm thị đã bắt đầu hoảngmà nói không suy nghĩ. Âu Dương Noãn cười lạnh, trên mặt lại làm bộ ngạc nhiên nói: “Nhưng hôm nay trong hoa viên đều là các công tử, các tiểuthư đều ở trong lương đình, ai cũng không dám tới gần đó!”
Lýthị lúc này mới uống một ly trà rồi lạnh lùng nói: “Người bên ngoàikhông dám đi, chỉ có mình nó lại dám! Biết rõ trong hoa viên có nhiềunam tử trẻ tuổi như vậy, cư nhiên lại còn dám đi. Rốt cuộc là có chủ ýgì? Trách không được, chúng ta nhiều người như vậy vốn đang yên ổn ởtrong vườn xem kịch, nó lại nháo loạn muốn đi dạo. Hóa ra là đã có chủ ý từ trước!”
Âu Dương Khả có khổ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099921/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.