Lâm thị nhìn bóngdáng hắn rời đi thì liền cười lạnh. Nhanh thôi, rất nhanh thôi ngươi sẽphát hiện ra nữ nhi mà ngươi vẫn luôn tự hào sẽ gây ra chuyện gì? Đếnlúc đó những tính toán của ngươi không phải sẽ bị phá vỡ hết sao?
Ngay khi Âu Dương Trì vừa bước ra cửa, đột nhiên nhìn thấy nha đầu Thọ AnĐường chạy vội tới báo tin, nói rằng Lão thái thái mời lão gia cùng phunhân lập tức qua đó. Âu Dương Trì thập phần kỳ quái, Lâm thị lại cườikhanh khách đi theo. Bà ta nghĩ là do Lý thị phát hiện Âu Dương Noãncùng Tô Ngọc Lâu ở với nhau trong cùng một phòng, trong lòng liền kíchđộng không thôi. Vẻ đắc ý không tự chủ được mà thể hiện ra mặt.
Đến Thọ an đường, Âu Dương Trì bước vào trước, nhìn thấy tình hình bêntrong thì liền sợ hãi biến sắc. Lâm thị theo sau bước vào, vốn còn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy Âu Dương Noãn cùng Tô Ngọc Lâu bị trói quỳ ở từđường. Ai ngờ bước vào lại nhìn thấy nữ nhi của mình là Âu Dương Khảđang khóc lóc đến sống đi chết lại.
Âu Dương Noãn cùng Lý dinương đang ngồi bên cạnh Lý thị. Lý di nương không dấu nổi vui sướng khi người khác gặp họa, trên mặt Âu Dương Noãn lại tràn ngập thần sắc không đành lòng, vừa nhìn thấy Lâm thị cùng Âu Dương Trì tiến vào thì lập tức đứng dậy vội vàng nói: “Phụ thân, mẫu thân mau qua đây đi! Mau maukhuyên nhủ tổ mẫu, người muốn đánh chết Khả nhi a!”
Lâm thị vừa nghe sắc mặt liền đại biến. Nghi hoặc nhìn Âu Dương Noãn rồi lại nhìn Âu Dương Khả đang quỳ rạp trên mặt đất.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Âu Dương Noãn thanh lệ trắng trong thuần khiết, cảngười lại giống như một đóa sen dưới nước, xinh đẹp không gì sánh bằng.Sắc mặt nàng vội vàng, chân thành giống như là thập phần nôn nóng lolắng cho tính mạng của muội muội vậy. Lâm thị nhìn thấy thì trong lòngrun lên, cảm thấy Âu Dương Noãn giống như ác quỷ đến đòi mạng vậy, quảthực là rất đáng sợ. Bà không đáp lời, chỉ tiến lên hỏi: “Lão thái thái, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì à? Ta còn đang muốn hỏi mẫuthân nó là ngươi đây! Sao nữ nhi của ngươi có thể trong thọ yến của ta, ở trước mặt bao nhiêu phu nhân tiểu thư có thể gây huyên náo như vậy?” Lý thị tức giận hỏi.
Lâm thị nghe xong thì sửng sốt, không tự chủđược liếc mắt nhìn Âu Dương Khả, không biết đến tột cùng là có chuyệngì. Kế hoạch của bà ta rõ ràng là nhắm vào Âu Dương Noãn. Như thếnào….bây giờ Âu Dương Noãn lại không hề có việc gì! Ngược lại Khả nhilại đang bị quỳ ở trong này, giống như là phạm vào tội rất lớn!
“Khả nhi! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Âu Dương Trì nghiêm khắc ép hỏi.
Âu Dương Khả đột nhiên òa khóc. Bảo nàng ta nói ra sao? Chẳng lẽ nói rằngchính nàng ta tặng khăn tay cho Tô Ngọc Lâu, sau đó hắn lại viết thơ rồi cùng với khăn tay đem trả lại sao? Chuyện này không phải tự tiện traonhận đính ước thì là cái gì? Sao nàng ta có thể dám nói ra?
ÂuDương Khả có điều không biết, khăn tay là do Tô Ngọc Lâu tùy ý ném trảcho Hạnh Nhân. Sau đó lại rơi vào tay Âu Dương Noãn, nàng đã để cho Hồng Ngọc đi ra tiền thính để Âu Dương Tước tìm một vật trên người Tô NgọcLâu. Âu Dương Tước nhanh trí cầm ngay bài thơ mà Tô Ngọc Lâu vừa làm đem tới, Âu Dương Noãn thuận tiện đem bài thơ cùng khăn tay giao lại choHạnh Nhân, bức nàng ta đem khăn tay trả lại Âu Dương Khả. Âu Dương Khảnhìn thấy khăn tay rồi nhìn thấy kết đồng tâm liền tim đập chân run, làm sao có thể để ý đến bên trong khăn tay còn có vật gì. Hơn nữa nếu trước mắt bao nhiêu người chỉ để lộ chiếc khăn tay được kết đồng tâm thì chỉcần thu hồi cười trừ là qua chuyện nên Âu Dương Noãn đã cố ý để chongười bên ngoài muốn xem khăn tay, Âu Dương Khả cũng không biết trongkhăn tay có vật gì nên cứ thế đem ra. Cứ như thế đã dẫn đến đại họa.
Nàng từng chút từng chút đem lửa đốt xuống. Bất quá chỉ là một chút tài mọn, muốn trách thì trách Âu Dương Khả vận khí xui xẻo, đầu óc lại ngu xuẩn, một thiên kim tiểu thư thế nhưng lại dám mang khăn tay giao cho namnhân. Tô Ngọc Lâu cũng vậy, chỉ cần có chút suy nghĩ thì sẽ không nhậnlấy khăn tay. Âu Dương Noãn đứng ở trong phòng, trên mặt tràn ngập sựđồng tình, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hết thảy.
Trươngmama lúc này mới giải thích nói: “Lão gia, hôm nay trong thọ yến của lão thái thái, vốn dĩ mọi việc đều đang thuận lợi. Nào ngờ đến gần cuốiTiểu thư Hầu phủ muốn xem khăn tay của Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư thuậntiện lấy ra. Thế nhưng không biết làm sao mà từ trong khăn tay lại rơira một bài thơ. Lão thái thái vừa xem liền biết có chuyện không hay phát sinh.”
“Thi văn cái gì? Đưa ta xem!” Âu Dương Trì nhíu mày, nhađầu bê cái tráp đi qua. Âu Dương Trì nhìn qua khăn tay rồi cầm lấy bàithơ, đọc một lát thì đột nhiên giận tím mặt liền bước lên hung hăng đạpÂu Dương Khả một cước, mắng: “Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Lâm thị lập tức muốn xông lên, muốn che chở cho Âu Dương Khả nhưng lại bịÂu Dương Noãn hung hăng giữ lại. Nàng tha thiết nói: “Mẫu thân, ngườiđang mang thai đệ đệ! Đừng làm thân thể bị thương!” Ánh mắt nàng tối đen như mực, một tia hàn băng mãnh liệt, giống như là mang theo hận ý ngậptrời. Thế nhưng âm thanh lại cực kỳ ôn nhu. Lâm thị bị ánh mắt của nàngnhìn đến phát run, không tự giác được mà cắn môi. Âu Dương Noãn cười nhẹ rồi buông bà ta ra cho Vương mama đang khẩn trương xông lên, nàng nhẹgiọng nói: “Vương mama, ngươi hãy chăm sóc mẫu thân cẩn thận. Nếu nhưngười bị thương, lũ các ngươi cũng đừng mong sống sót!”
Vươngmama liều mạng đỡ lấy Lâm thị, căn bản không dám nhìn thẳng Âu DươngNoãn. Trong lòng bà ta thực sự thấy sợ hãi vị đại tiểu thư này, nàng căn bản là như ác quỷ muốn lấy mạng phu nhân, vậy mà lại còn cố tình lộ ravẻ mặt khuynh quốc khuynh thành đem mọi người mê hoặc thần hồn điên đảo. Đúng là làm người khác sợ hãi.
Lâm thị ép buộc bản thân phảitỉnh táo lại rồi lớn tiếng nói: “Lão gia, bài thơ này là sao vậy? Ngườihãy nói xem, rốt cuộc là Khả nhi xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Trìđem bài thơ ném trước mặt Lâm thị. Bà ta nhìn kỹ, đây không phải là chữviết của Khả nhi. Bà ta nheo nheo mắt, trong lòng liền giật mình rồinghi hoặc nhìn Âu Dương Khả. Nha đầu kia, chẳng lẽ nó…
“Đây là bài thơ do Tô Ngọc Lâu làm tối hôm nay!” Thanh âm Âu Dương Trì giống như tiếng sấm, làm Lâm thị lập tức tỉnh mộng.
‘Sao có thể? Điều này làm sao có thể?’ Lâm thị thiếu chút nữa là ngất xỉu.Nhìn đến bộ dạng rụt rè sợ hãi của Âu Dương Khả lập tức nghĩ là do nàngta lấy thi văn của Tô Ngọc Lâu. Trong lòng không khỏi cảm thấy phiềnmuộn, bây giờ phải làm sao đây?
Lý di nương bên cạnh nhoẻn miệngcười nói: “Lão gia, nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên nhấtthời mới làm ra chuyện hồ đồ này. Về sau chú ý dạy giỗ là được, đừng làm lớn chuyện nữa!”
“Hừ, nó không cần mặt mũi nữa thì ta giữ lạicho nó để làm gì? Một thiếu nữ thiên kim cư nhiên lại dám cất giấu thơvăn của nam nhân!”
“Lão gia!” Lâm thị tỉnh táo lại, lớn tiếngngắt lời “Cho dù bài thơ này là của Tô Ngọc Lâu thì sao? Cái này cũngkhông phải là thơ tình a! Sao lại nói Khả nhi làm chuyện ám muội?”
“Bình sinh không vui phàm đào lý. Xem vườn hoa mai thấy mùa xuân! Ngươi đọckỹ lại coi, bên trong câu thơ này không phải hàm chứa ý nghĩa tình cảmsao? Ngươi không biết chữ sao?” Âu Dương Trì càng nghĩ càng cảm thấy bài thơ này của Tô Ngọc Lâu không chỉ đơn thuần là bài thơ vịnh mai. Nếunhư thật sự có ý chỉ điều gì, ‘Xem vườn hoa mai thấy mùa xuân’ này không phải là vì đã gặp qua Âu Dương Khả rồi nên không để người khác vào mắtnữa sao?
Hay cho một công tử càn rỡ, hắn đúng là có thâm ý!
Âu Dương Khả khốn khổ khóc bi thương. Lâm thị đi lên túm chặt lấy tay áo nàng ta, lạnh lùng nói: “Không được khóc!”
Âu Dương Khả lập tức bị vẻ mặt đáng sợ của Lâm thị dọa cho kinh hãi. Trong nhất thời liền quên mất khóc lóc. Lâm thị giữ chặt lấy tay nàng ta, mặt đầy tàn khốc. ‘Không thể thừa nhận! Đành chết cũng không được thừanhận!’ Âu Dương Khả rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt Lâm thị, nhỏ giọngnỉ non nói: “Phụ thân. Con bị oan! Con không làm! Con không biết bài thơ kia sao có thể ở trong chiếc khăn tay này!”
Lâm thị quay đầu dứt khoát nói: “Lão thái thái, lão gia! Khả nhi tuy rằng nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện nhưng cũng không thể nào làm ra loại chuyện không có quy củ nàyđược. Tô công tử kia ở bên ngoài viết thơ, Khả nhi lại ở bên trong xemkịch, bài thơ làm sao có thể ở trong tay nó? Nói không chừng là có người thành tâm muốn hãm hại nó!”
“Hãm hại?” Lý thi cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Khả nhi, ta hỏi ngươi. Khăn tay này là của ngươi?”
Trên mặt Âu Dương Khả toàn là nước mắt, vẻ mặt bất an sợ hãi. Giờ phút nàynhìn thấy tổ mẫu lạnh lùng thì không tự chủ được mà gật đầu.
“Chiếc khăn này vẫn luôn nằm trong tay người. Ngươi mau nói thật cho ta biết,ai lại có thể với tay vào người ngươi lấy khăn tay rồi hãm hại ngươihả?” Âm thanh của Lý thị đã lạnh lùng đến cực điểm.
Lâm thị lớn tiếng nói: “Khăn tay này nhất định là đã bị đánh rơi đâu đó. Có phải không Khả nhi?”
Âu Dương Khả vừa nghe thì lập tức gật đầu, liên thanh nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Là con đã đánh rơi!”
Trên mặt Âu Dương Noãn lộ vẻ tươi cười thản nhiên nói: “Như vậy là tốt rồi!Khăn tay này nhất định là đã bị người ta nhặt được. Chỉ là Khả nhi đãđánh rơi ở đâu, sao bây giờ lại kiếm về được?”
Âu Dương Khả sửngsốt, môi run run không dám nói lời nào. Khăn tay này rõ ràng là do mìnhtrao đi. Bây giờ chẳng lẽ lại nói do Tô Ngọc Lâu đem trả lại sao? Khôngthể, tuyệt đối không thể để người khác biết được nó là do Tô Ngọc Lâutrả lại. Thậm chí không thể để người khác biết Hạnh Nhân là người giaolại khăn tay, nếu không lão thái thái bắt nàng ta đến tra hỏi thì sẽ lộra chuyện Tô Ngọc Lâu. Đến lúc đó tội danh sẽ được xác thực. Nhất địnhphải giữ bí mật, Âu Dương Khả quyết tâm: “Hình như là đánh mất ở hoaviên…Sau đó, sau đó ta phát hiện được liền đi tìm. Cuối cùng thấy nótrong hoa viên. Bởi vì nóng vội quay về mà trực tiếp cầm lấy bước đi nên không phát hiện được là đã bị người khác động chân động tay!”
“Lời này của ngươi là muốn nói người khác nhặt được khăn tay của ngươi lạicố ý động tay động chân rồi sau đó để lại chỗ cũ chờ ngươi nhặt về sao?Ngươi nghĩ rằng những người khác đều ngu xuẩn như ngươi sao?” Âu DươngTrì tức giận đến đỏ mặt, hung tợn nói.
Âu Dương Noãn thở dài nói: “Phụ thân đừng tức giận! Hôm nay trong phủ nhiều người như vậy, chắc là có ai cố ý đùa dai thôi?”
“Ai rỗi hơi mà lấy chuyện này ra làm trò đùa? Chẳng qua là nó cùng Tô NgọcLâu có tư tình lén lút trao đính ước mà thôi. Đúng là không biết liêmsỉ!” Âu Dương Trì tức giận nói.
Lý thị bên này cười lạnh mộttiếng, nói: “Noãn nhi, con đừng quá lương thiện. Nói như vậy thì ai sẽtin tưởng đây? Hôm nay khách nhân tuy nhiều, nhưng ai cũng đều không thù không oán với nó. Có ai lại vô duyên vô cớ đi hãm hại nó chứ? Cho dù là hãm hại, chẳng lẽ thật sự đem khăn tay kết thành như vậy rồi vu hãm nósao? Nó là người mù hay sao mà không biết mở khăn tay ra nhìn kỹ rồi mới đứng lên chứ?”
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lâm thị cũng cảm thấy lời nói dối này rất vụng về. Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Âu DươngKhả, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Âu Dương Khả vội rụt cổ, gục xuống trước mặt Lâm thị: “Mẫu thân, người mau cứu con. Con thực sựcái gì cũng không biết!”
Âu Dương Trì căm hận nói: “Nghe nãy giờngươi còn không biết tỉnh lại sao? Ngươi tự xét lại đi, ngươi một mựckhẳng định là có ai đó hãm hại ngươi. Ta còn không biết, ngươi chỉ làmột tiểu thư khuê phòng, ai rãnh rỗi lại chạy đến hại ngươi? Sao hắn lại không hại tỷ tỷ ngươi? Ngươi xuất sắc hơn Noãn nhi sao? Còn có người đố kỵ với ngươi sao? Ngươi là nữ nhi của ta, ta luôn chăm sóc che chở chongươi. So với những thiên kim tiểu thư cùng trang lứa, cuộc sống củangươi đã tốt hơn không biết bao nhiêu. Cổ nhân nói, nữ tử khuê trunghiểu rộng biết nhiều thì phải đọc vạn cuốn thánh hiền thư. Có như vậymới là người có tri thức, có lễ nghĩa, am hiểu lòng người. Ta không mong ngươi có thể như tỷ tỷ ngươi thông minh lễ phép, chỉ cần ngươi ngoanngoãn sống tốt trong khuê phòng. Nhưng ngay cả điều này ngươi cũng không làm được! Mới bao nhiêu tuổi, đầu tiên là Trương Văn Định, bây giờ lạilà Tô Ngọc Lâu. Chẳng lẽ gặp nam nhân nào ngươi cũng đều yêu, ngươikhông cần mặt mũi nữa sao?”
Lời nói ày vô cùng nặng nề, cơ hồ như muốn xé nát người ta. Âu Dương Khả sợ hãi oa một tiếng khóc lớn, nướcmắt nước mũi trên mặt dính hết lên váy Lâm thị. Trong lòng Lâm thị đaunhư dao cắt, bất đắc dĩ run run giọng nói: “Lão gia, Khả nhi thật sự vôtội. Có lẽ là do Tô Ngọc Lâu nhìn trúng Khả nhi, muốn dựa vào lão gianên mới mượn cơ hội tính kế nó a?” Chuyện đã đến nước này, bà ta tạm gác chuyện đối phó với Âu Dương Noãn qua một bên, bây giờ phải bảo vệ đượcÂu Dương Khả mới là điều quan trọng.
“Người ta nhìn trúng nó? Hừ, thật đúng là biết dát vàng lên mặt. Tô Ngọc Lâu kia tốt xấu gì cũngxuất thân từ gia đình phú quý, có dạng nữ nhân nào mà chưa từng thấyqua. Nó thì sao? Chỉ dựa vào vài phần tư sắc như vậy mà muốn người ta để ý sao? Ngươi cho nữ nhi của ngươi là thiên tiên sao? Hừ!” Âu Dương Trìcười lạnh.
“Phụ thân!” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ôn nhu khuyên:“Không cần nói nặng lời như vậy! Khả nhi hoạt bát đáng yêu, quả thật làkhiến người khác yêu thích. Chỉ là con cảm thấy Tô công tử kia khôngphải là người như vậy. Hắn chỉ là một thiếu niên, bên người lại khôngmang theo tỳ nữ, làm sao hắn có thể kết được một cái kết đồng tâm tinhxảo như vậy? Nói không chừng đây chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
ÂuDương Trì nhìn đại nữ nhi ôn nhu lương thiện từ nhỏ, trong lòng lại càng thêm chán ghét Âu Dương Khả. Nghiêm mặt lại không nói lời nào, trongđầu đột nhiên xẹt qua một ý niệm. Noãn nhi nói đúng, Tô Ngọc Lâu trẻtuổi anh tuấn, thâm cơ âm trầm. Tô gia dã tâm bừng bừng, cơ đồ cũngkhông nhỏ, muốn leo lên gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng cũng khôngphải là khó. Như vậy làm sao có thể vừa nhìn mặt liền muốn tính kế lợidụng một tiểu cô nương như Âu Dương Khả? Thực chất là nhìn trúng ÂuDương Noãn mới đúng. Lại nói, Tô Ngọc Lâu hôm nay không mang theo tỳ nữ, một thiếu niên như vậy là sao biết kết đồng tâm! Xem ra không có khảnăng là đôi bên có tư tình với nhau mà chỉ là một mình Âu Dương Khả nhất kiến chung tình, trộm đi bài thơ của người ta, lại còn lặng lẽ tự mìnhkết đồng tâm. Như vậy lại càng không biết liêm sỉ, làm nhục gia môn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]