Âu Dương Noãn vội vàng đi qua nắm lấy tay bà, lão thái quân nhìn nàng, khóe miệng nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Thấy lão thái quân đã tỉnh, Lưu đại phu liền đi ra gian ngoài viết đơn thuốc rồi phái người đi bốc, lại dặn dò lão thái quân phải nghỉ ngơi nhiều,ăn nhiều một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Lão thái quân gắt gaonắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng,lại cẩn thận nhìn mặt nàng. Âu Dương Noãn có một đôi long mày lá liễu,lông mi cong vút, cái mũi thẳng thanh tú, ánh mắt trong suốt sáng ngời,gương mặt vô cùng yên tĩnh mà bình an…Bà không tự chủ được nhẹ giọngkêu: ”Thanh nha đầu…”
Biết lão thái quân đang gọi mẫu thân mình,trong lòng Âu Dương Noãn hiện lên một chút bi thương, ôn nhu nói: ”LàNoãn nhi, ngoại tổ mẫu!”
Lão thái quân sửng sốt, miễn cưỡng cười cười, nước mắt lại rơi xuống…
Qua hồi lâu, Trữ lão thái quân mới ngồi dậy dựa trên giường, Âu Dương Noãn ở một bên cho bà uống nước, một bên nhỏ giọng dặn dò: ”Ngoại tổ mẫu, cẩnthận một chút, coi chừng sặc!”
Lão thái quân cười cười, sắc mặt nhu hòa: ”Sao con lại tới đây?”
Âu Dương Noãn điềm tĩnh ôn hòa cười, nói: ”Con đến thăm ngoại tổ mẫu!”
Lão thái quân sờ sờ quần áo nàng, nói: ”Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy, Đỗ mama, đi lấy áo choàng lông hồ ly đỏ thẫm kia lại đây…”
Đỗmama vâng lời rời đi, Âu Dương Noãn giật mình, ngoại tổ mẫu cũng khôngthích mặc đồ rực rỡ, nàng đoán nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099896/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.