Âu Dương Trì cầm bức họa trong tay, mở cửa sải bước ra ngoài. Tương laiChu di nương vốn đang rộng mở, còn tưởng rằng rốt cuộc cũng đã khổ tậncam lai, lại không hiểu vì sao lại bị đánh, không khỏi ngây người mộtlúc lâu, thầm nghĩ: Sao lại kỳ lạ như vậy, bức họa kia sao lại ở trongphòng mình!
Âu Dương Trì ra khỏi cửa, hướng Phúc Thụy viện bướctới. Lâm thị cũng không có nghỉ ngơi, thắp đèn sáng rực, mặt mày hớn hở, mỉm cười tiếp đón. Sắc mặt Âu Dương Trì vẫn rất giận dữ, đem bức họakia ném lên bàn. Lâm thị cầm lên xem, ra vẻ kỳ quái hỏi: ”Lão gia saolại đến đây giờ này? Đây là cái gì?”
Âu Dương Trì nổi giận đùngđùng đem chuyện kia nói lại một lần. Lâm thị cả kinh nói: ”Ai gia, saolão gia lại biết được việc này? Ai, người trăm ngàn lần đừng làm cho bản thân tức giận, việc này trong lòng thiếp cũng từng nghi ngờ, chẳng qualà không có chứng cớ, thật sự là không thể tưởng tượng được!”
Âu Dương Trì vội la lên: ”Ngươi đã sớm biết sao lại không nói?”
Lâm thị cười khổ: ”Lão gia của thiếp, Chu di nương là người Thượng Thư đạinhân mang qua, không có chứng cứ sao buộc tội được? Thiếp đã sớm nghingờ đứa nhỏ kia lai lịch không rõ, chỉ tiếc là lão thái thái, lão giađều chỉ cảm thấy là thiếp chỉ đang tranh giành sủng ái, hiện tại cũng đã biết được là thiếp có nỗi khổ tâm!”
Âu Dương Trì nhìn Lâm thị nỉ non, thút thít, cảm thấy tức giận vô cùng, trực giác nói rằng đứa nhỏkia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099893/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.