Đường Tam để lại tiền trên bàn, cõng cô sau lưng rồi xải bước rời khỏi quán nhậu.
" Ăn kẹo... ăn kẹo..."
" Ăn kẹo tối sẽ bị sâu răng đấy."
" Không, Oản Oản không muốn bị sâu răng đâu."
"Vậy thì nghe lời, phải thật ngoan thì chúng mới không tấn công."
" Oản Oản ngoan lắm. Oản Oản không có hư."
" Vậy thì mau ngủ đi, Oản Oản ngoan là phải ngủ đó nha."
Cô gật đầu lia lịa , rồi vòng tay ôm lấy cổ Đường Tam chặt hơn, cỡ ngực BB áp sát vào tấm lưng cậu, mềm mềm làm tinh thần của của một người đàn ông nó đang dao động " Đúng là ngốc mà."
Oản Oản nằm im sau lưng anh một lúc, khoé mắt đột nhiên lại rơi xuống một dòng lệ, giọng nói mơ hồ đến uất nghẹn " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nên làm gì đây?"
Đường Tam nghe, nhưng vẫn không trả lời, im lặng cõng cô sau lưng, từng bước đi qua những con hẻm, đi qua những dòng người không quen biết.
Màn đêm hôm nay thật tĩnh lặng, không gió cũng không có một ngôi sao nào trên bầu trời, một màu đen bất tận như trải dài đến khắp vũ trụ bao la, chỉ có phảng phớt ánh sáng mờ ảo của những bóng đèn bên đường, những chiếc xe qua lại.
Trong lòng Đường Tam rơi vào trầm tư, không ngừng nghĩ đến cô, kiếp trước cũng bị cô từ chối, kiếp này thật là khó. Không biết phải làm thế nào để cô chấp nhận tình cảm này, yêu nhưng không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479392/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.