Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo anh về thực tại, đưa tay móc ra từ trong túi, màn hình sáng lên với cái tên Tiểu Uyển.
Anh bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì con bé đã nhanh nhảo nói:
" Alo, anh hai, anh tìm thấy chị Oản Oản chưa?"
" Thấy rồi."
" Chị ấy đã đi đâu vậy? Anh lại làm chị ấy buồn đúng không?"
" Ừ! Hình như vậy."
" Hình như cái đầu anh ấy, anh hai tôi ơi, em bày ra một đống cách như vậy, sao anh không chịu xài tiếp thu hộ em cái, không phải anh thích chị Oản Oản lắm sao? Thịt chị ấy luôn đi anh..."
Tút tút tút...
Còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia là tiếng tút dài vô tận, Tiểu Uyển sôi máu mà mắng " Còn dám tắt máy trước mình, mình làm những điều này là vì ai chứ? Không được, nếu như không giúp anh hai có được chị Oản Oản thì việc chơi game sẽ bị bại lộ mất, phải nhanh chóng hành động thôi."
Bên này sau khi cúp máy, anh tỏ ra đến cạn lời, không hiểu con em nhà mình đầu óc nó ngoài game ra còn chứa thứ gì khác nữa.
Quay qua nhìn Oản Oản, khoé miệng cong lên " Hay là thịt luôn nhỉ?"
[...]
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã ở trong phòng mình từ khi nào, lắc nhẹ cái đầu còn đang đau nhức, mơ hồ nhưng cũng không thể nhớ nổi những gì xảy ra tối qua.
Chỉ nhớ là cùng Đường Tam đi uống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479389/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.