-----"Mùng ba tháng năm năm sau, là đại thọ bảy mươi của lão trang chủ Danh Kiếm sơn trang Tiêu Cảnh Hoàng, chắc hẳn sẽ là sự kiện trọng đại của võ lâm."-----
Lận Ấn Thiên điều tức hơn nửa canh giờ, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhiễm Thanh Ảnh vẫn còn đề phòng, đến khi nhìn thấy trong mắt của hắn sáng rõ trở lại mới nhẹ nhàng thở ra. Nhiễm Thanh Ảnh cúi đầu xấu hổ nói: "Khi nãy nhất thời hoảng sợ, mới xuống tay với nghĩa phụ, xin nghĩa phụ thứ tội."
Mộ Cẩm giãy giụa đứng lên rồi quỳ trên mặt đất, yếu ớt thưa: "Vừa rồi Mộ Cẩm ra tay mạo phạm Hữu hộ pháp, xin Hữu hộ pháp ban tội."
Lận Ấn Thiên đứng lên, lườm hai nàng, thầm cười lạnh một tiếng: "Không cần, sự cố bất ngờ, ta có thể hiểu được. Nhưng mà..." Ánh mắt hắn lạnh xuống: "Tình cảnh trước đó, ngươi, thấy rồi?"
Câu hỏi này của hắn thật kỳ lạ, Nhiễm Thanh Ảnh nghe mà cảnh giác tột độ, vội chắn trước người Mộ Cẩm: "Nghĩa phụ, Mộ Cẩm tuyệt đối trung thành với Minh U giáo, chưa từng tiết lộ nửa điểm bí mật, còn rất tận chức với ta. Sự việc vừa rồi, nàng cũng không biết, trước đó nàng một mực không dám tiến vào!"
Lận Ấn Thiên trầm thấp cười cười: "Thật sao?"
"Nghĩa phụ, Mộ Cẩm là đệ tử thân truyền của Dược Lão, chuyện độc nhân còn cần dùng đến nàng!"
Lận Ấn Thiên nhíu mày, nét mặt đã dịu lại: "Giáo chủ đừng khẩn trương như thế, ta cũng không nói gì mà." Nói rồi hắn cúi đầu nhìn Mộ Cẩm đang run cầm cập: "Phụ tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384124/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.