-----""Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là quá non rồi, còn thiếu kiên nhẫn nữa. Đã nhiều năm như vậy, ngươi thương nó như thế, chắc hẳn nhớ nó lắm nhỉ.""-----
Mấy ngày nay, Dự Châu khá là yên bình. Văn Mặc Huyền chậm rãi bước trên con phố dài, đi về phía Trần phủ phía tây thành Dự Châu.
Nơi này chính là một trong ba cứ điểm còn sót lại của Tâm Tích các tại Dự Châu, bên ngoài kinh doanh cửa hành bán sách mực. Nhóm người Văn Hạo Khâm tạm thời đang ở lại Trần gia.
Nhẹ nhàng gõ cửa, một lão giả áo xám mở cửa phủ ra, nhìn thấy Văn Mặc Huyền một thân áo trắng, lúc nhìn thấy mặt nạ của nàng thì hơi sững lại,, sau đó mở miệng nói: "Vị công tử này, đến Trần phủ có chuyện gì chăng?"
Văn Mặc Huyền thi lễ: "Mua mực."
"Công tử, mua mặc nên đến Thư Mặc Trai, trong phủ không có hàng."
"Mực này rất hiếm, sợ là Thư Mặc Trai không có, chỉ quý phủ mới có."
"A, không biết là loại mực gì vậy?"
"Gặp nước không tan, trăm năm không mờ, mài thế gian đau khổ, viết thế sự bất bình."
Lão giả chòm râu, cười nói: "Công tử nói đùa rồi, thế gian nào có như thế loại mực đặc biệt như vậy. Nhưng mà trong phủ có một loại mực khá tốt, công tử có muốn xem thử không?"
Văn Mặc Huyền chắp tay: "Từ chối chính là bất kính, làm phiền rồi."
Lão giả mở cửa cho Văn Mặc Huyền đi vào, nhỏ giọng nói: "Mời công tử."
Đi thẳng qua tiền sảnh vào sân trong, đi đến trước hòn giả sơn, lão giả nhẹ nhàng chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384123/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.