Hai gã sai vặt cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn đình viện. Tiếng kêu sàn sạt bắt đầu quanh quẩn trong Mặc viên.
Cố Lưu Tích thầm nghĩ Văn Mặc Huyền chắc đã dậy rồi, đang do dự có nên đi thăm nàng không, thì thấy Tử Tô bưng nước trà đi vào sân nhỏ.
Thấy Cố Lưu Tích đang đứng gần đó, Tử Tô cất giọng thanh thúy: "Cố cô nương dậy rồi à, vừa rồi chủ... tiểu thư còn hỏi tới cô đó."
Phát hiện mình thiếu chút nữa gọi Văn Mặc Huyền là chủ tử trước mặt người khác, nàng tranh thủ đổi giọng.
Cố Lưu Tích cũng chỉ làm như không nghe thấy nàng lỡ miệng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có thể phiền Tử Tô cô nương mang ta đi gặp tiểu thư nhà cô không."
"Tất nhiên là có thể. Tiểu thư tỉnh được một lúc rồi rồi, hẳn là đã rời giường."
Cố Lưu Tích vừa nghe nàng nói, vừa đi theo nàng tới phòng của Văn Mặc Huyền. Lúc đến trước cửa, liền thấy Văn Mặc Huyền đang yên tĩnh ngồi bên bàn viết chữ.
Sắc mặt nàng vẫn rất kém, nhưng tinh thần thoạt nhìn không tệ. Nàng cúi đầu, toàn bộ tinh thần đều đặt trên giấy viết. Bởi vì sức khỏe không tốt, tay phải nàng cầm bút cũng không vững, viết chữ cũng có hơi tốn sức. Nhưng những chữ Khải(*) trên trang giấy lại rất rõ ràng, đẹp mắt. Đoán chừng vì cố gắng viết chữ, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
(*): Là 1 trong 5 loại chữ viêt của thư pháp Trung Quốc, gồm: chữ Triện, chữ Lệ, chữ Khải, chữ Hành, chữ Thảo. Trong đó, chữ Khải (khải thư hay chính thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384001/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.