Mặc Ảnh vốn ngại chuyện nam nữ khác biệt nên không đi vào, lúc này cũng bất chấp, xông vào theo, lập tức muốn động thủ nữa.
Tử Hi không hề buông lỏng tay, gấp giọng nói: "Vì sao đêm hôm khuya khoắc Cố cô nương lại xông vào Tô phủ? Vô luận vì sao cô đến đây, đừng hòng tổn hại chủ nhân!"
Mặc Ảnh nghe thế thì ngừng lại, cũng nhận ra kia là Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích khàn khàn nói: "Ta đến xem nàng, tuyệt không có dụng ý xấu."
Mắt thấy Văn Mặc Huyền cắn chặt hàm răng, khóe miệng đã chảy máu, Cố Lưu Tích không nhịn được nữa. Nàng bước nhanh qua, kéo khăn vải gần đó lau khô tay, cầm bộ y phục ngăn cách thân thể ướt đẫm của mình. Đưa tay lên dịu dàng cạy mở miệng Văn Mặc Huyền ra, rồi nhét tay mình và giữa hàm của nàng, gấp giọng nói: "Nhét thanh gỗ mềm vào đi!"
Bích Thanh đứng một bên đang muốn chất vấn thì bỗng ngẩn người, rồi tranh thủ nhét thanh gỗ vào. Bấy giờ Cố Lưu Tích mới rút bàn tay đau điếng của mình ra. Xoắn ống tay áo ướt nhẹp lên, vận nội lực đưa vào trong cơ thể Văn Mặc Huyền.
Ai ngờ ba người nọ sợ hãi khẩn trương kêu lên: "Dừng tay!"
"Dừng tay!" Từ ngoài cửa truyền tới tiếng quát y hệt, dĩ nhiên đã không kịp, nhất thời lòng cả đám người như rơi xuống vực sâu!
Tô Nhược Quân chỉ choàng tấm áo mỏng, chân ngọc cũng đi trần, trên mặt tràn đầy sợ hãi...
Tử Tô vừa chạy tới cũng rơi lệ đầy mặt!
Lúc này Cố Lưu Tích một lòng đặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384000/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.