Việc càng ngày càng nhiều, Tịch Lục cũng càng ngày càng bận rộn, thời gian cũng là sắp xếp từng tí từng tí một, vô luận là luyện tập chơi bóng rổ hoặc là biểu diễn kịch nói, cậu đều không có ý định buông tha.
Nếu đã khoe khoang ra ngoài, thì không thể đến thời khắc then chốt lại lâm trận lùi bước.
Vừa từ trường quay đi ra, lại vội vội vàng vàng đi đại học X luôn, phải khẩn cấp gặp Trần Giới một lần, diễn thử với cô.
Chạy đến xã đoàn vừa nhìn, trừ xã trưởng cùng mấy nhân vật ra, bóng dáng Trần Giới cũng không nhìn thấy, xã trưởng nói Tịch Lục bận rộn, Trần Giới cũng bận rộn, vội vàng luyện tập thể thao, thời gian của hai người rất khó khớp được, cho nên xã trưởng xung phong nhận việc đảm đương thế thân hai bên, phối hợp diễn thử với Tịch Lục.
Tịch Lục cũng là say rồi, nhìn thoáng qua lời kịch.
Nhớ tới bên trong đoạn cuối có một câu ——
( Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?)
Lời kịch của Trần Giới là ——
( Vậy phải xem anh có dám nói hay không.)
Vở kịch là thể hiện sự thẳng thắn không chút kiêng dè của thanh xuân, trong đó mỗi người đều có cá tính độc đáo của mình, kết thúc vở kịch đoạn đối thoại của nam nữ chính càng thêm là làm cho người ta mơ màng.
Lúc Tịch Lục xem kịch bản, liền cảm thấy nam chính trong câu chuyện tính cách thật tốt, có lời gì thì nói thẳng, trong câu chuyện thật ra phần lớn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862768/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.