“Cái gì gọi là không làm sẽ không phải chết, Tịch Lục ông là thuyết minh hoàn mỹ cho câu này, bởi vì Trần Giới ông lại muốn chạy đi làm vai nam chính gì đó, bởi vì Trần Giới nhảy cổ động ông lại muốn đi đội bóng rổ trường chỉ vì nhìn một cái, ông quên ông ngay cả dẫn bóng cũng không biết sao sao sao? Tôi nên nói sức mạnh của tình yêu thật là quá lớn sao?” Chân Tần hẹn hò với Trương Giai trở về, vừa trở về đã bị Tịch Lục lôi kéo đi sân bóng rổ, bảo là nhờ cậu ta đến huấn luyện mình bóng rổ.
Tịch Lục nhìn trời trả lời: “Trong đời luôn có một hai chuyện là dưới cơn xúc động mà làm.”
Chân Tần trợn mắt một cái, nói: “Lời xấu nói trước, thời gian ngắn như vậy, tôi cũng không có cách nào bồi dưỡng ông thành đẳng cấp Rukawa Kaede.”
Tịch Lục gật gật đầu, trả lời: “Tôi yêu cầu không cao, trình độ Sakuragi Hanamichi thi đấu giai đoạn sau tôi có thể chấp nhận rồi.”
Trên trán Chân Tần toát ra một sợi gân xanh, nói: “Đi đi đi, thích đến đâu chơi thì đến đó chơi đi.”
Tịch Lục vội vàng bày ra vẻ mặt hoà nhã, nói: “Ông chỉ cần giao toàn bộ ông biết cho tôi là được, sau khi thi đấu xong, tôi mời ông ăn cơm…” Cậu cắn chặt răng, nói ra tên khách sạn đi cùng Giang Ninh trước đây.
Chân Tần giương mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục, miễn cưỡng xem như đáp ứng.
Mã Quốc Dương ở bên cạnh thấp thỏm hỏi: “Tịch Lục, cậu thật không thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862767/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.