"Tử Hiên, con cũng không thể làm bậy được đâu!"
Thu di nương kéo tay Hạ Tử Hiên lại, theo như lời Hạ Tử Hiên vừa nói, Thu di nương đương nhiên hận, hận chết Hạ Trì Uyển, hận không thể để cho Hạ Trì Uyển chết không yên.
Nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình từ nay tay phải bị phế đi, trong lòng Thu di nương giống như bị khoét một lỗ lớn, máu ào ào chảy ra bên ngoài.
Bởi vì tay phải của nữ nhi đã không được, nên bà không thể lại mất đi nhi tử nữa.
"Di nương yên tâm, nếu Hạ Trì Uyển thành thành thật thật không khóc không náo, để cho nhi tử và đại tỷ chiếm được công lao này, thì nhi tử cũng sẽ không gây ra động tĩnh gì."
Hạ Tử Hiên an ủi Thu di nương.
"Nếu như mà Hạ Trì Uyển không biết tốt xấu, dám đoạt danh tiếng với nhi tử và đại tỷ, như vậy cũng đừng trách nhi tử không khách khí."
Giọng Hạ Tử Hiên chợt trở nên âm ngoan, tràn đầy lãnh ý.
"Di nương, người cảm thấy, con và đại tỷ, cộng thêm tương lai của cả tướng phủ, so sánh với một mình Nhị tỷ, đối với cha mà nói, cái gì nhẹ cái gì nặng?"
"Con là muốn..."
Thu di nương đã rõ ràng ý tứ của Hạ Tử Hiên, nếu như Hạ Trì Uyển dám gây náo loạn..., cho dù Hạ Trì Uyển có náo đến trước mặt hoàng thượng đi chăng nữa, người chịu thiệt cuối cùng chỉ có một mình Hạ Trì Uyển.
Nếu như tướng gia thừa nhận Tử Hiên nói dối, đối với tướng phủ mà nói, là gặp phải tai hoạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/1467043/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.